Chương 114.
Đường Ân nghe thấy như vậy, sắc mặt tối sầm xuống.
“Ờ..” Vương Thanh Hòa hờ hững gật đầu, nói một câu: “Bảo vệ bên ngoài làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao ai cũng dân vào đây?” “Ai nói không phải đâu… Triệu Thanh Mai cũng cười lạnh, có điều khi đối mặt với Vương Thanh Hòa lại cười nói: “Thanh Hòa này, sao rồi? Hôm nay hội trưởng có rảnh không?” ‘Vương Thanh Hòa khinh miệt liếc N ường Ân, quay Ỷ THẾ, rãi nói: “Hội tui M Ẳh lát nữa sẽ đến đây một chuyến, về phần thế hiện như thế nào, vậy phải xem mọi người rồi… Vừa nãy tôi đã nói hai câu với người của tập đoàn Doãn Thị, có lẽ lát nữa cũng có thể làm quen một chút, về phần cô Lưu của tập đoàn Ích Dương, lát nữa tôi sẽ đến gặp gỡ một lát, dù sao trong ba phía đầu tư, tập đoàn Ích Dương cũng coi như có thực lực mạnh nhất, có thể thiết lập được quan hệ hay không, cho đến bây giờ tôi cũng chưa tiện nóil” “Được! Được!” Phó Hải Đông không kiềm được vui mừng, vẻ mặt sung sướng: “Ông bà thông gia đâu? Ông bà thông gia đã đến chưa? Nếu đến rồi, tôi đi gặp mặt một lát…
“Không cần, gần đây sức khỏe ba tôi không tốt, hai người ở đây đợi hội trưởng Vương là được rồi…” Vương Thanh Hòa nói một câu, ánh mắt nhìn về phía Phó.
Doanh, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, dường như: cố tình lại như cố ý gật đầu.
Đường Ân nghiêng đầu quan sát Vương Thanh Hòa, cảm thấy anh ta cũng hơi quen mắt, nhưng mà nhất thời cũng không nhớ ra được rốt cuộc đã từng gặp nhau ở đâu.
“Người của nhà họ Vương…” Bùi Nhược phì một tiếng bật cười, trong nụ cười giống như có thêm mấy phần trêu.
chọc.
Đường Ân sửng sốt một lát, giật mình hiểu ra, người này.
hẳn là anh em với Vương Thanh Sơn phải không? Chú của Vương Nhụy sao? Suy nghĩ kỹ một lát thật sự phù hợp với người như vậy, trong nhà Vương Nhụy vốn dĩ kinh doanh bán lẻ, Vương Thanh Hòa này cũng kinh doanh bán lẻ, vừa vặn phù hợp.
với những gì Đinh Huyên đã nói.
“Cô gái này, cô nói như vậy là có ý gì?” Vương Thanh Hòa nhìn thấy Bùi Nhược bật cười, sắc mặt nhất thời có chút không tốt, bởi vì theo bản năng anh ta cảm giác được trong nụ cười kia có ý giêu cợt.
Bùi Nhược đứng thẳng cười: “Cười thôi mà… chỉ cười thôi mài” Đường Ân cũng cười.
“Chấp nhặt với bọn họ làm gì? Một đám cặn bã, thứ bỏ đi của xã hội thôi…” Phó Hải Đông vội vàng nói.
Sắc mặt Vương Thanh Hòa khó coi, ánh mắt đã lạnh đi.
“Luật sư Bùi đấy à?” Lúc này, từ phía xa có một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Bùi Nhược ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang đi tới, gương mặt ngạc nhiên nhìn Bùi Nhược: “Luật sư Bùi, cô cũng ở đây sao? Vừa nấy tôi còn nghĩ, đợi lát nữa giúp xong chuyện của hội trưởng, sẽ phải đi đâu gặp cô đây, không ngờ được.
vậy mà cô đã ở đây rồi? Tại sao cô lại ngồi đây vậy?” “À, bên này yên tĩnh hơn một chút!” Bùi Nhược cười gật đầu.
Loại hội giao lưu thương mại này, thật ra trong đó cũng có một số quy tắc, ví dụ như chỗ ngồi của Đường Ân và Bùi Nhược bây giờ, bình thường đều dành cho người không có thân phận địa vị gì. Người có thân pi địa vị đều ngồi ở những bàn phía trên. Chẳng qua Bùi Nhược.
và Đường Ân cũng chỉ đến xem một lát thôi, cũng không có suy nghĩ đi rêu rao, cho nên mới tìm một nơi ngóc.
ngách như vậy.
Bên này Vương Thanh Hòa lắng tai nghe, đột nhiên sửng sốt một lát.
Luật sư Bùi sao? Những người ở đây đều sững sờ, bởi vì bọn họ cũng nhận ra, người vừa đến đây lại chính là cô Lưu của tập đoàn Ích Dương vừa mới lên sân khấu, Lưu Tử Văn.
Sắc mặt Vương Thanh Hòa và vợ chồng Phó Hải Đông đều vui mừng, nhưng mà nhìn thấy Lưu Tử Văn quen thuộc với Bùi Nhược như vậy, đều lập tức sững sờ.
Vừa nãy còn nói chưa chắc chán đã thiết lập được quan hệ với người ta, lúc này người ta lại đến đây rồi! Chẳng qua trong mắt Lưu Tử Văn, ở đây hoàn toàn không có bọn họ, mà chỉ nhìn chằm chằm côn đồ kia thôi? “Làm sao thân phận của cô có thể ngồi ở đây được chứ? Lát nữa cô lên ngồi cùng bàn với tôi đi..” Lưu Tử Văn bước lên bắt tay, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Lần kiện cáo lần trước, thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ! Đợi lát nữa có thời gian hay không, ra ngoài trò chuyện với tôi một lát? Chị em chúng ta gặp mặt nhau, cũng phải trò chuyện thật nhiều mới được, tôi mời.
“Không cần, lát nữa tôi còn có việc khác, hơn nữa ngồi đây cũng rất tốt, nhìn một đám khỉ kiêu ngạo biểu diễn ở chỗ này, cảm thấy rất thú vị…” Bùi Nhược tươi cười như hoa.
Con khỉ kiêu ngạo sao? Lưu Tử Văn sửng sốt một lát, theo bản năng nhìn về phía những người đang ngồi, sau đó ánh mắt dừng lại ở phía mấy người Vương Thanh Hòa, nhìn vẻ mặt mấy người hình như lập tức hiểu ra chuyện gì đó.
Sắc mặt Vương Thanh Hòa khó coi, môi giật giật cảm thấy ngực bị chèn ép đến choáng váng.
‘Vợ chồng Phó Hải Đông lại càng không thể tin nổi, cô Lưu Tử Văn này, thế mà lại quen biết với côn đồ kia như: vậy, hơn nữa người kia còn uyển chuyển từ chối cô Lưu sao? “Vậy thì tốt, lát nữa tôi đợi điện thoại của cô… Cô Lưu Tử Văn cười, gật đầu xoay người đi về phía buồng vệ sinh.
Bùi Nhược cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi tại chỗ, mặt tươi như hoa nhìn Vương Thanh Hòa và vợ chồng Phó Hải Đông.
Trên Vương Thanh Hòa nóng bừng như lửa đốt, cảm thấy hơi mất mặt, vội vàng ho khan một tiếng: “Đúng rồi, hội trưởng Vương đến rồi, tôi đi trò chuyện mấy câu…” “Tốt lắm… Phó Hải Đông cũng tỉnh táo lại, sắc mặt hơi xấu hổ.
Triệu Thanh Mai liếc mắt nhìn về phía Đường Ân, kéo tay.
con gái mình, có chút khinh thường nói: ‘Đừng thấy họ.
quen biết cô Lưu gì đó, nhưng nếu muốn lăn lộn ở thành phố Giang này, phải quen biết với người ở đây! Dù cô Lưu có nói thế nào thì cũng chỉ là nhà đầu tư, có thể ở lại thành phố Giang được bao lâu chứ?” Sắc mặt Phó Doanh không tốt lắm, cũng không biết có.
nghe lọt tai hay không.
Đường Ân nhìn người phụ nữ này, cảm thấy thật đáng thương hại, bán con gái đến mức phát điên luôn rồi, e rằng trong đầu cũng không được bình thường.
Phó Hải Đông xoay người nhìn thấy hội trưởng Vương đang bước từng bước đến, trên mặt lộ rõ vẻ kích động.
‘Vương Thanh Hòa bên cạnh, cười lấy lòng, chỉ vào Phó Hải Đông nói: “Hội trưởng Vương, đây là họ hàng xa của tôi, ở thành phố Giang cũng rất khá…” Hội trưởng Vương gật đầu, vừa mới đi được mấy bước.
chân, lập tức ngẩn ra.
Phó Hải Đông nhìn thấy hội trưởng Vương dừng lại, vội vàng bước lên đón tiếp, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Hội trưởng Vương, xin chào, tôi là…” Hội trưởng Vương đẩy Phó Hải Đông ra, sắc mặt kỳ quái nhìn Đường Ân.
Đường Ân nhún vai, cười khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!