Chương 116.
Trong hiểu biết của Đường Ân, chẳng phải những lời thế này nên là mình nói à? Sao hôm nay lại có một người còn có thể gây sự chú ý hơn cả mình thế này? Vẻ mặt Bùi Nhược ở bên cạnh hơi kỳ lạ, nhỏ giọng nói với Đường Ân: “Đừng nói mấy cửa hàng anh ta bảo là cái của chúng ta nhé?” “Thông minh như thế làm gì?” Đường Ân cười.
Bùi Nhược hơi sửng sốt, hừ khẽ quay đầu như một công Thông minh? Từ nhỏ đến lớn, có không biết bao nhiêu người khen chị ta thông minh, nhưng nghe thấy lời khen của Đường Ân lại có một cảm giác khác thường. Cảm giác này rất kỳ diệu, khiến chị ta cực kỳ sung sướng.
“Tôi có thể bảo người điều tra thử, nếu mấy cửa hàng kia không có vấn đề gì chắc chản sẽ cho cậu Doãn..” Hội trưởng Vương cười nói một câu.
“Tốt nhất nên nhanh một chút, bây giờ tôi khá để ý năng.
suất!” Doãn Ngang cười kiêu căng nhìn Hội trưởng ‘Vương, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.
Bùi Nhược kéo Đường Ân ngồi xuống, hai người nhỏ giọng nói gì đó.
Hội trưởng Vương dặn dò mấy câu rồi dẫn người đi xuống. Ông ta cảm thấy đây là một chuyện tốt, nếu Tập.
đoàn Doãn Thị muốn đầu tư ở thành phố Giang chắc chán ông ta sẽ hoan nghênh bảng cả hai tay. Cho dù cửa hàng đó là của ai, chỉ cần ra giá thêm hai mươi phầi trăm, lại thêm mặt mũi của người làm Hội trưởng hội kinh doanh của mình, tin rằng chắc chắn đối phương sẽ đưa ra.
Đáng tiếc, đến bây giờ ông ta vẫn chưa biết rõ chuyện này, e rằng mấy cửa hàng kia thật sự khó mà lấy được.
Doãn Ngang cười, nâng ly trong tay lên: “Đường Ân? Lần đầu tiên gặp mặt, uống một ly nhé?” Đường Ân chần chừ một lát, cuối cùng vẫn tươi cười nâng ly trong tay lên.
“Không biết bây giờ cậu Đường làm gì?” Trên mặt Doãn Ngang vẫn mang theo ý cười như trước.
Đường Ân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ vẫn còn là sinh viên, gần đây chuẩn bị mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ngọc…” “Ồ?” Doãn Ngang nghe thấy thế, sắc mặt lập tức hơi thả lỏng. Khi nãy anh ta còn tưởng Đường Ân là người phụ trách của tập đoàn nào đó hay là người thừa kế của gia tộc lớn kia, nếu không sao có thể khiến Hội trưởng ‘Vương khách sáo như thế được? Bây giờ xem ra cũng không như mình nghĩ: “Vậy… cậu và Hội trưởng Vương có quan hệ gì thế?” Đường Ân ngẩn người, cái ly trong tay vẫn còn nâng lên: “Có thể xem như chú, họ hàng xa ấy../ Nói ra lời này thật ra đã hơi xem trọng Hội trưởng Vương rồi, nhưng anh cũng không biết nên nói rõ quan hệ giữa mình và ông ta thế nào. Vì thật ra giữa bọn họ không có gì cả, Hội trưởng Vương có thái độ như thế đều vì liên quan đến Miêu Bách thôi.
“Vậy à..” Doãn Ngang buông ly xuống, nụ cười trên mặt đã nhạt đi nhiều.
Bà con xa? Nhưng lại chỉ mở cái cửa hàng nhỏ? Nếu thật sự là thế còn đáng để anh ta làm quen sao? Không đáng! Thậm chí ngồi cùng bàn cũng sẽ khiến anh ta cảm thấy.
mất mặt.
Đường Ân nhìn một cái, nhấp một ngụm rượu rồi để ly xuống bàn.
của cậu Đường đã mở chưa?” Doãn lếu đã mở, hôm nào rảnh tôi đến cửa hàng của cậu ngồi một lát, mua tám mười món gì đó, coi như nể mặt cậi Đường Ân giật mình, thấy ánh mắt thương hại của Doãn Ngang khi nói chuyện khiến anh hơi không thích: “Vẫn chưa mở, cửa hàng ở gần đây..” “Cậu cũng đang tìm cửa hàng à?” Doãn Ngang hơi ngạc.
nhiên nhìn Đường Ân.
“Ừm..” Bùi Nhược che miệng, bắt lấy cổ tay Đường Ân để lên bụng mình.
Đường Ân bị hành động của chị ta làm hoảng sợ, bàn tay bị Bùi Nhược giữ chặt, vẻ mặt hơi thẹn thùng. Tay để trên bụng Bùi Nhược có thể cảm giác được bụng chị ta đang liên tục nảy lên, rõ ràng là gặp phải chuyện cực kỳ bưồn cười.
“Đường Ân, trước đó mấy ngày tôi và Tiểu Tuyết nhìn thấy một cửa hàng ở đường Ngô Sơn, cửa hàng kia nhìn cũng không tệ! Có thể hơi nhỏ với chúng tôi nhưng chắc cũng đủ với cậu!” Doãn Ngang tốt bụng nói.
Đường Ân cười cười chứ cũng không nói nhiều. Anh cũng đã xem cửa hàng ở đường Ngô Sơn kia rồi, nhưng.
cửa hàng kia chỉ có một tầng, bên trong chưa tới một trăm mét vuông, không đủ cho anh dùng.
“Đường Tư Giang cũng có một cửa hàng, đủ lớn, nhưng nếu cậu không có nhiều vốn sợ là hơi khó..” Doãn Ngang lắc đầu.
Đường Ân nhướng mày, sắc mặt hơi khó coi, đường Tư Giang gần như sắp ra khỏi nội thành rồi, nơi này không hề có lưu lượng khách, mở tiệm ở đó chắc ba ngày đã phải đóng cửa.
Doãn Ngang còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Khiêm Tuyết kéo anh ta lại, ra hiệu với anh ta.
Anh ta hơi sửng sốt, thấy Đường Ân nhíu mày thì lập tức không vui: “Đường Ân, cậu không hài lòng với mấy cửa hàng mà tôi giới thiệu sao?” “Ừm, thật sự không hài lòng lắm!” Đường Ân cười nhạt.
“Cậu chỉ mở một cửa hàng đồ ngọc còn muốn cửa hàng thế nào? Đừng nói cậu muốn cửa hàng ở trung tâm thành phố nhé? Cửa hàng thế này không phải người bình.
thường có thể lấy được đâu, cậu cần phải hiểu rõ, suy nghĩ về năng lực của mình nữa!” Doãn Ngang buông tay, vẻ mặt không vui lắm. Vốn nghĩ người nọ là bà con xa của Hội trưởng Vương nên anh ta mới tốt bụng nói nhiều.
như thế, không ngờ Đường Ân lại chẳng biết ơn.
“Đừng nói nữa, có vài người không phải cùng đẳng cấp với chúng ta, nói nhiều như thế làm gì?” Diệp Khiêm Tuyết lắc đầu, vẻ mặt xa cách hờ hững.
Doãn Ngang cười châm chọc, khinh thường: “Cũng phải! Chuyện thế này thật sự không gò ép được, e rằng mấy cửa hàng tôi nói cũng không mở được cửa hàng đồ ngọc…” Đường Ân không vui lắm, lúc này Hội trưởng Vương đã trở về, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Đã tra ra mấy cửa hàng kia rồi..” “Là của ai?” Doãn Ngang vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn ông ta.