Chương 120.
Cô gái này sửng sốt, hơi chần chừ nhìn Triệu Thanh Mai, sau đó cười dịu dàng: “Xin chào, tôi là thư ký Lâm Vy của Tổng giám đốc Đinh, không biết mọi người là…” “Thư ký?” Triệu Thanh Mai ngơ ngác, ngay cả Phó Hải Đông và Phó Doanh cũng thế.
Đinh Huyên này có cả thư ký từ lúc nào vậy? “Đúng rồi, các người là..” Lâm Vy cau mày.
*À. „w tôi ! trưởng bối của Đỉnh Huyên!” Triệu Thanh Mai cười cực kỳ vui vẻ: “Đinh Huyên là chúng tôi chăm đến lớn đấy, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua thẳng bé cũng có tương lai rồil Các cô là công ty nào? Đứa nhỏ Đinh Huyên này còn chưa từng nhắc tới với chúng tôi đâu?” “Vậy sao?” Lâm Vy hơi chần chừ, nhìn Đinh Huyên đang soạn đồ với vẻ mặt u ám, cười nói: “Chúng tôi là Tập.
đoàn Trung Ân, Đinh tổng là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Trung Ân chúng tôi..” Triệu Thanh Mai chấn động, vẻ mặt khó tin.
“Tập đoàn Trung Ân? Phó tổng giám đốc?” Sắc mặt Phó Hải Đông lập tức thay đổi, ở thành phố Giang không ai không biết đến Tập đoàn Trung Ân, dù sao mấy năm nay Bùi Hạc cũng cực kỳ nổi bật, công ty này đang như mặt trời ban trưa, sao ông ta có thể không biết được. Huống hồ ở thành phố Giang, Tập đoàn Trung Ân mạnh hơn gia tộc của Vương Thanh Hoà không ít, Đinh Huyên này còn là Phó tổng giám đốc của tập đoàn! Ai mới có chức vị thế này được? Vừa nhìn đã hiểu ra ngay! “Đúng đó..” Lâm Vy nhìn thoáng qua, vẻ mặt thì tươi cười, nhưng trong mắt lại mang theo xa cách.
Phó Doanh thấy Đinh Huyên im lặng cũng tỏ vẻ khó tin.
“Thư ký Lâm, soạn đồ xong rồi, chúng ta đi thôi!” Đinh Huyên đã quay người qua, trong tay xách một cái túi du lịch “Được!” Lâm Vy gật đầu, nhận lấy túi trong tay cậu ấy.
Hai người xoay người muốn đi ra cửa.
Phó Hải Đông hơi xấu hổ đứng tại chỗ, còn Triệu Thanh Mai thì phản ứng lại, vội cười tiến lên: “Đinh Huyên à, cháu nhìn cháu kìa, dì mang đến nhiều trái cây cho cháu như thế, cháu cũng mang theo đi.” Định Huyên im lặng đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đúng thế, mang trái cây theo đi, cho dù đến Tập đoàn Trung Ân cũng phải bổ sung dinh dưỡng cho đàng hoàng!” Phó Hải Đông cũng đi ra theo.
Đinh Huyên không đáp, bước chân vân không dừng lại.
“Đinh Huyên, có phải chê trái cây dì mang đến không ngon không? Đợi lát nữa dì mua cái ngon hơn cho cháu, đến Tập đoàn Trung Ân rồi cũng đừng quên dì nhé…” Triệu Thanh Mai gần như chạy đuổi theo anh ấy.
Đinh Huyên vẫn cúi đầu không nói gì, nhưng tâm trạng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.
Đây chính là thực tế? Có lẽ đây là thực tế trong miệng mọi người hay nhắc đến nhỉ! Đi thắng tới cổng bệnh viện, đoàn xe của Tập đoàn Trung Ân đã dừng ở phía xa.
Mười mấy vệ sĩ tiến lên kéo cửa xe, nhường đường cho Đinh Huyên.
“Đinh Huyên à, hôm nào sang nhà ăn cơm nhé, dì làm món ngon cho cháu..” Triệu Thanh Mai còn đang nói gì đó, nịnh hót nhìn Đinh Huyên lên xe, suýt chút đã quỳ xuống ôm lấy ống quần anh ấy: “Đinh Huyên à, có thời gian cháu đi ra ngoài với Doanh Doanh nhiều một chút, xem phim điện ảnh giải sầu, tâm sự gì đó cũng được..” Định Huyên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói: “Không cần! Dì Triệu, còn nhớ lúc trước dì từng nói có ba triệu là được cưới Doanh Doanh không?” “Hả?” Sắc nói giỡn thôi..” bà ta hơi thay đổi, Định Huyên cười: “Vậy à? Tạm xem như là thật đi.
cháu không có ba triệu, cả đời này cũng không cưới được Doanh Doanh! Dì trở về xem xét giúp cô ấy đi, cháu tin chắc chắn sẽ tìm được một gia đình tốt!” Triệu Thanh Mai lập tức ngây dại, đầu kêu ong ong.
Định Huyên nở nụ cười chua xót, trong lòng anh ấy rất khó chịu, nhưng có vài lời vẫn phải nói.
Ba triệu? Có lẽ sau này có thể kiếm được, nhưng bây giờ chắc.
chắn không có.
Đoàn xe chạy đi ra, chỉ để lại cả nhà Phó Hải Đông ngẩn người ngay tại chỗ.
Chát một tiếng, Phó Hải Đông cho Triệu Thanh Mai một bạt tai, vẻ mặt giận dữ: u là chuyện bà gây ra đó, đòi ba triệu cái gì? Giờ thì hay rồi, người ta trở thành Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Trung Ân, hoàn toàn lười quan tâm đến bà!” Triệu Thanh Mai cũng giận dữ, nắm lấy cổ áo ông ta như người đàn bà chanh chua: “Ông không sai hả? Lúc trước ông xem trọng thảng nhóc nghèo này sao?” Sắc mặt Phó Hải Đông thay đổi.
Triệu Thanh Mai mắng hai câu rồi chợt nhớ tới gì đó, vội cầm lấy cổ tay Phó Doanh: “Doanh Doanh, mẹ thấy thäng nhóc Đinh Huyên kia vẫn chưa hết tình cảm với con, con mau liên lạc với cậu ta đi, bảo cậu ta quay đầu làm lành ..” “Đúng đúng đúng… Doanh Doanh, con mau liên lạc với cậu ta đi! Nếu có thể có quan hệ với Tập đoàn Trung Ân, không phải sẽ mạnh hơn Vương Thanh Hoà gấp trăm lần hay sao? Đến lúc đó nhà học Phó chúng ta đã có thể sống lại rồi!” Phó Hải Đông cũng chờ mong nhìn Phó Doanh.
Cô ta khó tin ngẩng đầu, thân thể run rẩy. Cô ta hoàn toàn không ngờ ba mẹ ruột của mình lại kêu mình làm chuyện như thế.
Phó Doanh rơi nước mắt, lắc đầu lùi về sau: “Con thật không ngờ ba mẹ lại có thể như thế..” “Cái con bé này, ba mẹ đều vì tốt cho con thôi” Triệu Thanh Mai vội nói.
“Ba mẹ là vì tốt cho bản thân mình thì có! Trước giờ ba mẹ đều chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của con! Ba mẹ không xứng làm ba mẹ của người khác!” Phó Doanh kêu gào, xoay người chạy như điên ra ngoài.
“Doanh Doanh..” Phó Hải Đông lớn tiếng kêu.
Trò hề của một nhà ba người khiến cả cổng bệnh viện đều trở nên náo nhiệt.
Đường Ân đứng nhìn cảnh này từ xa, thở dài khe khẽ, kéo tay Kỷ Du Du lên xe.
Định Huyên được người của Bùi Hạc đón đi cũng xem như tiết kiệm chút sức giúp anh. Nhưng cả nhà Phó Hải Đông thật sự khiến Đường Ân mở rộng tâm mắt. Loại người này, có lẽ nên bị đối xử như thế.
Đường Ân khởi động xe, lái về phía xa.
Dù sao cũng đã xin nghỉ, anh bèn dân Kỷ Du Du đi chơi ở thành phố Giang một ngày.
Cả ngày hai người đều rất vui vẻ, nhưng cũng hơi mệt, mãi đến ban đêm mới trở về biệt thự.
Có lẽ vì ban ngày không đi học, sau khi Kỷ Du Du trở về đã chui vào trong phòng sách, vừa đọc sách vừa không ngừng tán gẫu với Mạnh Quán qua điện thoại.
“Anh ấy ôm eo cậu?” “Ừm..” Kỷ Du Du hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp.
lời.
“Anh ấy còn sờ mặt cậu nữa?” Mạnh Quán hỏi tiếp.
“Ừm..” Kỷ Du Du đỏ mặt gật đầu.
“Anh ấy còn làm gì với cậu không?” Mạnh Quán vờ tuỳ ý hỏi, nhưng trong lòng lại hơi mất mát.
“Anh ấy..” Kỷ Du Du hơi ngượng ngùng.
Lúc này, Đường Ân đột nhiên mở cửa ra, thấy cô như thế thì nghiêng đầu hỏi: “Đang nói chuyện với ai vậy?” “Không… không có..” Kỷ Du Du chớp mắt nói.
“Hửm?” Đường Ân híp mắt, nở nụ cười xấu xa: “Không ngoan rồi? Còn biết nói dối nữa hả?” “A..“ Kỷ Du Du hơi kích động.
Anh còn muốn nói thêm gì nữa, chợt nghe thấy một tiếng nổ ầm vang, cả căn nhà đều rung lắc. Ngọn đèn trong phòng lúc sáng lúc tắt, giá sách vốn nằm sát vách tường cũng rung lên rồi ngã xuống.
“A..“ Kỷ Du Du hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Nẫm sấp xuống..” Tim Đường Ân đập thình thịch, hét to.