Chương 145.
Đường Ân nắm lấy cổ tay Frank bẻ ra ngoài, sau đó đánh một quyền vào bụng anh ta.
Steve nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay anh: “Đường Ân, đừng làm thế, tuyệt đối đừng làm thế..” Ánh mắt Đường Ân cực kỳ lạnh lẽo, cơn giận điên cuồng dâng lên nơi đáy lòng, tuy trên vai còn có vết thương , nhưng nó cũng không ảnh hưởng việc anh muốn dạy dỗ người trước mặt.
“Đường Ân, đừng xúc động, chúng ta phải giữ lý trí” Ngài Steve nói, Frank chỉ vào anh: “Tôi nói rồi, đó chính là vụ thuật..” Đường Ân lạnh lùng: “Đồ không có kiến thức! Anh cảm thấy đây là vu thuật, nhưng nó lại có địa vị không thể thiếu trong văn minh lịch sử của Trung Quốc chúng tôi! Anh chỉ đang sử dụng kiến thức nông cạn của mình.
phán xét một học thuyết vĩ đại, khoe khoang bản thân trước mặt người khác! Trước sự vĩ đại của trung y, anh cũng chỉ là một con gián nhỏ bé yếu ớt thôi..” “Có lẽ đúng như anh nói thật, nhưng nó đã hoàn toàn không theo kịp bước tiến của thời đại rồi, chỉ là một thứ nên bị loại bỏ thôi!” Frank cười lạnh.
“Ồ?” Anh càng lạnh lùng hơn: “Nếu là thứ bị loại bỏ, tại sao một nhà khoa học vĩ đại của nước tôi lại lợi dụng kiến thức trung y thu hoạch Thanh Hao, sau đó nhận được giải Nobel chứ?” Frank thay đổi sắc mặt, trợn mắt nhìn chằm chằm Đường Ân.
“Anh Đường, tôi biết người anh nói, là một nhà khoa học vĩ đại, là anh hùng của nhân loại..” Jenny lên tiếng, sau đó kéo Đường Ân: “Rất xin lõi, lúc trước tôi có cùng suy nghĩ với Frank, cho rằng trung y cũng chẳng xuất sắc lãm, nhưng anh đã cho tôi một kiến thức hoàn toàn mới! Anh có thể chữa khỏi cho cô gái này, có thể chống lại bệnh trạng của bệnh bại liệt đúng không?” Đường Ân thấy cô ta nói chuyện dễ nghe, hơi không chắc đáp lời: “Chuyện thế này, tôi cũng không dám đảm bảo đâu..
“Vậy anh có thể thử một chút không?” .Jenny hơi cầu xin nhìn anh.
“Đường Ân, nếu cậu có thể thử một chút, cho dù chỉ lấy được sự thành công mang tính giai đoạn cũng đã làm ra cống hiến cực kỳ to lớn với chủ đề nghiên cứu của tôi rồi!” Steve nói.
Đường Ân hơi ngơ ngác, gật đầu: “Để tôi gọi điện thoại hỏi thử.
“Được!” Jenny gật đầu.
Anh lấy điện thoại ra đi sang một bên, gọi điện cho Kỷ.
Du Du kêu cô ta cho Hồ Tùng nghe máy.
Sau khi cúp máy, sắc mặt Đường Ân hơi nặng nề.
Theo tin tức ông cụ đưa ra, bây giờ anh hoàn toàn không thể chữa khỏi bệnh này, tuy có thể giảm nhẹ một chút, nhưng cũng chưa chắc có thể lấy được hiệu quả tốt.
“Sao rồi? Đường Ân?” Jenny tò mò nhìn Đường Ân.
Anh nhìn Thẩm Hân, lại nhìn sang bà Thẩm, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi không thể chữa khỏi được…
“Xem đi, tôi nói có đúng không? Đây là một tên lừa đảo, khi nãy chỉ là trùng hợp mà th: Frank cười to một tiếng.
“Im miệng đi cái tên này!” .Jenny rất không vui.
Đường Ân nhìn Frank một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể làm thuyên giảm bệnh trạng của con bé bằng cách mát xa, nhưng tôi không chắc hiệu quả lớn bao nhiêu!” “Có thể thử một chút, chỉ là mát xa mà thôi, cũng sẽ không tạo thành tổn thương với thân thể đúng không?” Steve chờ mong nhìn anh.
Đường Ân gật đầu, nhìn sang bà Thẩm.
Tuy bà ấy không vui lắm, nhưng cũng thấy chỉ mát xa mà thôi, sẽ không gây ra ảnh hưởng với thân thể, cho.
nên cũng đồng ý.
Anh ôm lấy Thẩm Hân đi vào phòng, sau khi vào phòng ngủ thì để cô bé lên giường, cười khích lệ cô bé.
Hơi chần chừ một lát, sau đó vươn tay ra, không ngừng xoa nắn mấy huyệt vị trên người Thẩm Hân theo hướng dẫn của Hồ Tùng. Anh cũng không quen thuộc với những huyệt vị này lắm, nhưng cũng biết vị trí đại khái,
Lần đầu thứ cho nên chỉ có thể ngăn chặn giúp cô bé một cách cơ bản mà thôi.
Mười mấy phút sau, trên trán Đường Ân đã phủ một tầng mồ hôi mỏng. Không chỉ anh, ngay cả trên trán Thẩm Hân cũng xuất hiện chút mồ hôi, chỉ là cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ chưa chắc có thể nhìn ra được.
Khoảng nửa tiếng sau anh mới dừng tay lại, thở hổn hển.
“Được rồi, xem thử hiệu quả đi!” Đường Ân nói.
Frank ở bên cạnh tỏ vẻ khinh thường: “Cách này đúng là quá vô dụng, nếu thật sự có thể chữa khỏi cho bé gái này, tôi có thể đi bộ trở về Mỹ luôn!” Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua cái tên này, cũng không quan tâm lãm.
“Thế là xong rồi sao?” .Jenny dò hỏi.
Đường Ân chần chừ: “Có lẽ vậy, mọi người ở lại đây quan sát đi, tôi về trước, nếu có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi!” “Ừm, được!” Steve gật đầu.
“Đúng rồi, hai dụng cụ khi nãy, tôi sẽ kêu người nhanh chóng đền cho ông, không cần lo lắng!” Anh nói thêm.
“Đền? Anh đền kiểu gì? Anh có biết cái dụng cụ kia giá bao nhiêu không? Giá của nó không thể đo lường được, là sản phẩm nghiên cứu khoa học mới nhất của công ty Rish Gandalf đó..” Frank lại lớn tiếng nói.
“Frank..” Giọng nói của Steve hơi lạnh lẽo.
Anh ta hừ lạnh, không nói gì thêm.
Đường Ân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người xuống lầu, bắt xe về bệnh viện.
Trong bệnh viện, Hồ Tùng nghe thấy lời nói của Đường Ân thì hơi chần chừ: “Có lẽ đó không phải bệnh bại trẻ em.
“Hả?” Anh hơi sửng sốt: “Không phải bệnh bại liệt trẻ em? Vậy là bệnh gì?” “Có lẽ đã xuất hiện một vấn đề nào đó! Ngày mai lúc cậu đi chú ý quan sát một chút trên người đứa nhỏ này có đeo thứ gì kỳ lạ không..” Hồ Tùng nghi ngờ nói Đường Ân gật đầu, đột nhiên dò hỏi: “Ông Hồ, chứng bệnh này có thể trị tận gốc không?” “Có thể!” Ông cụ gật đầu.
“Trị tận gốc thế nào?” Anh hỏi tiếp.
Hồ Tùng thấy dáng vẻ này của Đường Ân thì đột nhiên bật cười: “Cậu muốn chữa khỏi cho đứa nhỏ này ư?” “Nếu có thể thì đương nhiên là tốt rồi!” Anh cũng cười.
“Bây giờ cậu vẫn chưa có bản lĩnh này, còn tôi thì không thể ra tay..” Ông cụ cười đi hai bước trong phòng, sau đó đột nhiên nói: “Cậu muốn có bản lĩnh này không?” đầu thử “Bản lĩnh gì?” Đường Ân hỏi ngược lại.
“Muốn chữa khỏi bệnh của đứa nhỏ kia phải cần khí..” Hồ Tùng cười.
“Khí? Khí gì?” Anh thắc mắc.
Ông cụ lắc đầu, chỉ cười mà không nói.
Reng reng reng…