Chương 165.
“Nguy cơ?” Đồng Quân Hựu sửng sốt một lát, sau đó lập tức nở nụ cười: “Cậu chủ thật biết nói đùa!” Đường Ân cười nghiền ngâm: “Tôi cũng không phải người hay nói đùa, hôm nay tôi cũng đến để đầu tư!” “Đầu tư sao? Chút tiền tiêu vặt đó của cậu chủ, sợ là không đủ đâu?” Đồng Quân Hựu mỉm cười.
“Quả thật như vậy, có điều làm sao ông biết được, tôi chỉ có chút tiền tiêu vặt đó thôi?” Đường Ân nở nụ cười, vẻ mặt ehuyển sang lạnh lẽo: pừngtói với tôi là ông vẫn luôn theo dõi tôi đấy nhé?” ị Sắc mặt Đồng Quân Hựu hơi khựng lại, nhưng vân mang theo vẻ cung kính: “Cậu chủ, có rất nhiều chuyện không giống như cậu tưởng tượng đâu, nếu cậu có gì không hài lòng với tôi thì có thể báo cáo với quản gia chính của nhà họ Đường, tin rằng quản gia chính chắc chẳn sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng…” “Quản gia chính sao?” Đường Ân nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.
Đồng Quân Hựu cúi đầu, thành thật đáp: “Cậu chủ, mấy ngày trước quả thật đã xảy ra một số vấn đề, khiến tôi thật sự không ngờ đến. Có điều cậu vẫn còn ở thành phố Giang, sau này bất kể có chuyện gì đến tìm tôi, tôi đều sẽ giúp cậu giải quyết, tuyệt đối không từ chối!” “Tôi biết rồi!” Đường Ân gật đầu, xoay người đi vào trong hội trường.
Đồng Quân Hựu nhìn Đường Ân rời đi, chậm rãi đứng.
thẳng người dậy, trong lòng hơi nặng nề. Đường Ân hôm nay nhìn đã không còn những hấp tấp của ngày xưa nữa, lại có chút ung dung trí tuệ vững vàng. Đồng Quân Hựu không biết Đường Ân ung dung như vậy từ đâu, chẳng qua cảm thấy trong lòng không yên tâm.
Mấy năm nay thật sự đi ra từ trong sóng to gió lớn, chút xíu lo lắng cũng sẽ không khiến cho Đồng Quân Hựu sợ hãi. Chẳng qua vấn đề liên quan đến chuyện xếp hàng của nhà họ Đường, khiến ông ta không thể không cẩn thận hơn một chút.
“Gần đây cậu chủ có hành động gì không?” Đồng Quân Hựu dừng chân, quay sang thư ký Tê bên cạnh dò hỏi.
“Ngoại trừ thành lập một công ty ra thì cũng không có bất kỳ hành động gì khác!” Thư ký Tề lắc đầu.
Đồng Quân Hựu hơi nhíu mày, bước từng bước một vào bên trong câu lạc bộ, nhìn thấy trong hội sở đã có rất đông người, nhanh chóng chôn nỗi lo lắng này tận sâu trong đáy lòng.
“Ông Đồng, mời sang bên này… Hội trưởng Vương của hiệp hội thương mại cười đi tới, bắt tay với Đồng Quân Hựu.
Đồng Quân Hựu cười ha ha: “Hội trưởng Vương, thật sự là gừng càng già càng cay đấy!” “Đâu có! Hôm nay chuẩn bị thế nào? Công ty của Rodin ấy, các ông chuẩn bị đầu tư sao?” Hội trưởng Vương nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ có rất nhiều người đều đang theo dõi, ầu Tư Tài Chính các ông nghĩ sao?” “Chúng tôi ấy à… Có lẽ còn phải xem ý tứ bên trên nữa!” Đồng Quân Hựu lắc đầu, nở nụ cười.
Hội trưởng Vương sửng sốt một lát, nghi ngờ nhìn về phía Đường Ân, hơi chần chừ gật đầu: “Nếu nói như vậy, vậy đợi lát nữa tôi đi do thám tin tức xem, cũng dễ cho ông yên tâm!” “Được!” Đồng Quân Hựu nở nụ cười, cười giống như một con hồ ly già.
Hội trưởng Vương gật đầu, đi xa.
Bên này, Đường Ân khoác tay Bùi Nhược đi vào câu lạc bộ, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù sao vẻ ngoài Bùi Nhược như vậy, người bình thường khó mà không bị hấp.
dẫn được, hơn nữa cộng thêm Đường Ân bên cạnh chị ta phong độ hơn người, khiến người ta lập tức phải ghé mắt nhìn theo.
“Hai vị là người đầu tư của Vương Thị Nữ sao?” Có bồi bàn bước lên dò hỏi.
Bùi Nhược gật đầu, hé miệng cười một tiếng.
Đường Ân không nói gì, trước đó bảo Bùi Nhược đăng ký một công ty đầu tư, lại không ngờ rằng Bùi Nhược lại đăng ký cái tên Vương Thị Nữ này.
Tuy rằng Đường Ân cũng không quá để ý đến việc tên gọi là gì, nhưng cảm thấy cái tên này hình như hơi giống như trò đùa.
“Chỗ ngồi của hai vị ở đây…” Bồi bàn dẫn theo hai người, đi đến vị trí gần hàng trước.
Đường Ân kéo ghế cho Bùi Nhược, hai người chia nhau ngồi xuống.
“Có nhiều người đến như vậy, xem ra Rodin này cũng rất nổi tiếng!” Bùi Nhược nhỏ giọng nói.
Đường Ân gật đầu, trên mặt mang theo ý cười.
“Tôi biết cô gái này, cô ta tên là Bùi Nhược, chàng trai kia là cậu ấm, nghe nói tên là Đường Ân…” Phía xa có người nhỏ giọng bàn tán.
Bùi Nhược và Đường Ân cùng quay đầu lại, nhìn thấy trên chiếc bàn ngang hàng, có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đang ngồi.
Lô Tiên Lâm! Lô Tiên Lâm nhìn thấy Đường Ân quay đầu nhìn ông ta, lập tức cúi đầu xuống. Có điều vừa nghĩ đến hoàn cảnh hôm nay, mình thân là xí nghiệp nước ngoài, không cần thiết phải thấp kém như vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn chäm chằm Đường Ân.
“Hóa ra là đồ nghèo kiết xác kia!” Đường Ân nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Sắc mặt Lô Tiên Lâm hơi thay đối, tức giận liếc mắt nhìn Đường Ấn, xoay người sang: ‘Khinh người quá đáng!” “Lão Lô, kia là ai vậy?” “Tại sao chưa từng nghe nói đến thành phố Giang có nhân vật ghê gớm như vậy?” “Ai biết là con hoang nhà nào chứ! Những nơi này mà cũng đến được sao?” Lô Tiên Lâm cười lạnh một tiếng.
“Trên bàn anh ta đặt công ty đầu tư, anh ta thật sự đến để đầu tư sao?” “Không thể nào!” Lô Tiên Lâm cười lạnh một tiếng: “Loại cậu ấm này cho dù có tiền, chết no mấy chục nghìn đồng, đến đây có lẽ cũng chỉ là nhìn chút việc đời thôi, còn dám nói đến chuyện đầu tư sao?” “Cũng đúng!” “Đúng vậy, là đạo lý đó!” Tất cả mọi người gật đầu, nhìn về phía Đường Ân, cũng không cảm thấy chàng trai này có thể đầu tư được.
Lúc này, Kim Địch đột nhiên đẩy Lô Tiên Lâm.
Lô Tiên Lâm hơi sững sờ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Địch, nghe thấy Kim Địch nhỏ giọng nói: “Anh yêu, anh nhìn xem bên kia có phải anh Rodin không?” Lô Tiên Lâm vội vàng nhìn sang, thật sự nhìn thấy một bóng người đứng trong góc, trong tay cầm ly rượu, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Đường Ân.
Người này tóc màu vàng, mắt xanh lam, đường nét trên gương mặt góc cạnh có chiều sâu, cho dù đứng trong góc, dường như trên người cũng tỏa ra ánh sáng.
“Vô cùng giống trên ảnh chụp!” Lô Tiên Lâm không chắc chắn nói.
“Anh thấy anh ta đang nhìn Bùi Nhược sao?” Kim Địch ngẩng đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng, vừa nghĩ đến sỉ nhục mấy hôm trước, một mưu kế độc ác nảy sinh trong lòng.
Lô Tiên Lâm ngẩn ra, giống như hiểu được ý định của Kim Địch.
Kim Địch nở nụ cười, ánh mắt lấp lóe: “Anh nói xem một anh cậu ấm tranh giành phụ nữ với một doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, có phải sẽ khiến người ta cực kỳ vui vẻ hay không?” Ánh mắt Lô Tiên Lâm có chút nóng rực lên: “Đúng vậy, hẳn là một màn kịch hay!” “Đợi em ở đây, em tới đó một lát!” Kim Địch hít sâu một hơi, thể hiện mặt tự tin nhất của mình ra, trong lòng nhớ lại ấm ức mấy hôm nay từ chỗ Bùi Nhược, lập tức bước chân nhanh hơn.
“Ngại quá, xin hỏi anh là anh Rodin sao?” Từ khoảng cách rất xa, Kim Địch đã mở miệng cười hỏi.
Rodin ngẩn người, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi tới, lập tức cười thật quyến rũ: “Xin chào tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể giúp gì cho cô sao?” “Tôi đang nghĩ, nhân vật chính hôm nay thật sự quá đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!