Chương 179
“Đừng? Đừng?” Roi mây trong tay Lý Thành Hồng không ngừng đánh lên người Kỷ Du Du, đánh đến mức cô ta run rẩy lùi về sau, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, nhưng nó vẫn không dừng lại: “Mày còn dám nói đừng? Mày cầm cái điện thoại nát kia có tác dụng gì? Cũng không xem thứ mình là cái thá gì, mày cũng xứng sử dụng điện thoại sao?”
Kỷ Du Du nhỏ giọng nức nở, co rụt trong góc không dám phản kháng.
Bà ta đánh mệt rồi mới buông lỏng roi mây ra: “Thứ đáng chết, tốt nhất mau cút ra ngoài cho tao, đừng ở đây làm chướng mắt nữa!”
“Đúng vậy, mau cho cô ta cút đi! Ở lại đây chỉ làm mất mặt thôi, còn không tự biết mình là cái thá gì! Kêu cô ta đeo mặt nạ, cô ta cứ muốn tháo nó xuống, ra ngoài quyến rũ người khác, con thấy rõ ràng là đồ dâm đãng! Mặt mũi của nhà chúng ta đều bị cô ta làm mất hết rồi, mau cho cô ta cút đi!” Trương Dĩnh ở bên cạnh lầu bầu, chán ghét nhìn Kĩ Du Du: “Đúng là dâm đãng, cho rằng tháo mặt nạ xuống là cô ta xinh đẹp nhất rồi. Cô ta đẹp bằng con sao?”
Lúc này, một người đàn ông năm mươi mấy tuổi dẫn một bé trai mười bốn mười lăm tuổi đi đến, nhìn vào trong phòng một cái, sau đó không quan tâm ngồi xuống sofa.
“Được rồi, đừng đánh nữa, xem dáng vẻ của bà bây giờ đi? Đừng doạ sợ con trai cục cưng của chúng ta!” Trương Hán lầu bầu một câu.
Sắc mặt Lý Thành Hồng dễ nhìn hơn rất nhiều: “Sao bây giờ mới về?”
“Không phải vì bàn giá với người ta sao? Con nhóc kia cứ phải đòi sáu trăm nghìn tiền sính lễ, nói là đi trả nợ, cũng không biết cuối cùng nó thiếu nợ gì ở bên ngoài nữa!” Ông ta lẩm bẩm, hơi bất mãn.
“Trả nợ cái con khi! Đừng ai hòng động vào sáu trăm nghìn tiền sính lễ này, đều là của nhà chúng ta! Trương Liên đã lớn rồi, cũng chuẩn bị cưới vợ, nếu không để nó bỏ tiền thì ai bỏ đây?” Bà ta hung dữ hỏi. “Đúng vậy, không để cô ta bỏ tiền thì ai bỏ?” Trương Dĩnh cũng trợn trắng mắt, vui vẻ chơi điện thoại của Kỷ Du Du, rút sim điện thoại ra ngoài.
“Ừm, cái này cũng đúng!” Trương Hán nở nụ cười, sâu xa nhìn vào phòng Kỷ Du Du: “Được rồi, mau đi sửa soạn đi, đợi lát nữa là người ta đến rồi… Địa chủ Lý kia cũng không phải người nhà bình thường, nó có thể quyến rũ được con trai của địa chủ Lý cũng coi như có chút bản lĩnh!”
“Con thấy vì dâm đãng thì có!” Trương Dĩnh lầu bầu.
Cả nhà không ai nói gì nữa, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Bên ngoài căn nhà, bóng đêm tối tăm.
Ân Nhị nhìn chằm chằm nhà họ Trương cách đó không xa, sắc mặt cực kỳ u ám.
“Người anh em, sao không uống rượu thế?” Ông cụ bên cạnh cười hỏi.
Anh ta lấy lại tinh thần, cười dò hỏi: “Khi nãy ông có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Cậu muốn nói tiếng nhà họ Trương đánh người hả? Đã bao nhiêu năm rồi vẫn như thế! Mấy năm trước chị cả của nàng dâu nhà họ Trương kia mang thai đứa nhỏ trong thành phố, chạy về nhà sinh ra, ném đứa nhỏ lại rồi đi mất… Nghe nói năm đó có để lại chút tiền cho hai vợ chồng nhà họ Trương nuôi nấng đứa nhỏ cho đàng hoàng, lại không ngờ mấy năm nay nhà họ Trương đã thua sạch tiền rồi.” Ông cụ thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ Du Du kia rất tốt bụng, chỉ là số khổ! Mấy năm nay học hành cũng giỏi, còn làm công ở bên ngoài, tiền đi học của mình cũng tự mình kiểm”
“Vậy sao!” Ân Nhị cười gượng.
“Còn không phải sao? Nghe nói mấy hôm trước trở về giống như
bị điện vậy, nhưng lại đẹp hơn một chút, trên mặt không có mụn mủ nữa, vừa hay được người ta nhìn trúng.” Ông cụ thở dài. Ân Nhị ngồi xuống, cầm cái ly trong tay, đáy lòng hơi rối ren.
Uống rượu xong, anh ta mới đi ra khỏi nhà, gọi điện thoại cho Đường Ân. Anh ta cảm thấy nên báo cáo chuyện này với anh, nếu không anh ta cũng không biết nên xử lý thể nào.
Tút tút tút…
Tiếng chuông chờ vang lên một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy.
Ân Nhị thở dài nhìn thời gian, có lẽ Đường Ân đã ngủ rồi.
Anh thật sự đã ngủ rồi, hơn nữa vì chuyện đầu tư này mà mất rất nhiều sức lực, cả người xụi lơ trên giường.
Sáng sớm hôm sau, Đường Ân sửa soạn một chút, xoay người đi xuống lầu, lái xe đi thắng tới Vườn Hoa Ven Hồ. Trên đường đi anh gọi điện thoại lại cho Ân Nhị, nhưng phát hiện không có tín hiệu, đáy lòng ít nhiều có hơi lo lắng. Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của anh ta, có lẽ Kỷ Du Du sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho nên cũng không để trong lòng.
Anh đến nhà ông cụ Thẩm, nhìn thấy Steve và Jenny đều ở đây.
Hai người đang kiểm tra lần cuối cho Thẩm Hân.
“Đường, thật là quá thần kỳ, cách này của anh lại có thể khiến bệnh tình của người bệnh hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp!” Jenny khó tin nhìn Đường Ân: “Bắt đầu từ hôm qua đã không còn tình trạng kia nữa, thật sự khiến tôi cảm thấy khiếp sợ!”
Anh cười, đưa tay sờ lên trán Thẩm Hân: “Cảm thấy sao?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ!” Cô bé nhút nhát trả lời.
Bà Thẩm ở bên cạnh cực kỳ biết ơn, lén lau nước mắt của mình, kéo tay Đường Ân: “Đường Ân, lần trước là thím không đúng, cứ xem cháu như người xấu, đều là lỗi của thím… Cháu có thể lấy ơn báo oán, chữa bệnh cho Thẩm Hân, sau này nhà thím đều nghe theo cháu..”
Anh cười: “Không sao, điều cháu nên làm thôi!”
Bà Thẩm lén lau nước mắt.
Đường Ân cảm thán một tiếng, lúc trước từng nghe nói con trai và con dâu của ông cụ Thẩm đều chết vì tai nạn giao thông, chỉ để lại một đứa con gái như vậy, trở thành miếng thịt trên đầu quả tim hai người già.
“Đường, tôi nghĩ tôi nên về rồi..” Steve đứng lên, tỏ vẻ áy náy: “Lần này đến Trung Quốc thật sự rất cảm ơn cậu!”
“Không sao, đều là chuyện tôi nên làm thôi, nếu ông đi, tôi sẽ
bảo người sắp xếp cho ông!” “Không cần đầu, tôi và Jenny còn phải đi Malay một chuyển nữa!” Ông ta cười đáp.
Anh gật đầu.
“Đường, nói thật là tôi không nỡ rời đi!” Jenny cười xoè tay: “Anh khiến tôi cảm thấy rất thần kỳ, không biết tôi có thể ôm anh một cái không?”
“Được thôi!” Đường Ân mỉm cười giang hai tay ra, ôm cô ta một cái.
“Tôi sẽ nhớ đến anh!” Jenny cười rất vui vẻ.
Anh cười cười, không nói gì thêm.
“Vậy hẹn gặp lại lần sau nhé!” Steve sửa soạn đồ đạc xong, bắt tay với Đường Ân, xoay người đi ra ngoài cửa.
Jenny vừa đi vừa quay đầu lại, cuối cùng vẫn rời khỏi nhà họ Thẩm.
Anh hơi cảm thán, lúc ra khỏi nhà họ Thẩm, tiếng chuông điện thoại đúng lúc reo lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!