Chương 197 “Cái gì?”
“Sao có thể? Không phải đại sư Lõ điêu khắc ư?”
“Nhảm nhí! Cậu thì biết cái gì mà nói cái này không phải tôi điệu khắc?” Lỗ Chí Cường giận tịm mặt.ehi vào _„ Đường Ân, chửi ầm lên: “Cậu là cái thá gì, cậu cũng có tư cách nghỉ ngờ tôi sao?”
Đường Ấn cười lạnh một tiếng: “Tôi thật sự không biết nhiều lâm, nhưng tôi cũng biết sự khác nhau giữa chạm ngọc nam phái và chạm ngọc bác phái! Cái Lá Rụng Bồ Đề này chú trọng là phật giáo, ý cảnh! Tuy tác phẩm nhìn qua cổ xưa khí thế, nhưng ý phật kia không phải chạm ngọc bác phái có thể chạm trổ ra được!”
Dứt lời, hội trưởng lập tức trở nên ầm ï.
Đúng thật là như vậy!
Mọi người như bỗng nhiên hiểu ra, bọn họ đều bị ngoại hình cổ xưa khí thế này làm rung động, lại không ngờ ý cảnh của Lá Rụng Bồ Đề càng khiến người ta mê muội hơn.
“Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ người chạm trổ Lá Rụng Bồ Đề là người tinh thông thủ pháp của chạm ngọc bác phái, cũng tinh thông ý cảnh của chạm ngọc nam phái, rõ ràng đại sư Lỗ ông vẫn chưa đạt được cảnh giới này!” Đường Ân chậm rãi nói.
“Lỗ Chí Cường, ông… ông lại có thể dùng tác phẩm của người khác để dự thi?” Ông cụ Thẩm giận tím mặt, ông cụ vốn còn cho rằng kỹ thuậ lật chạm trổ của Lỗ Chí Cường có tiến bộ, bây giờ vừa nghe Đường Ân nói thế mới hiểu ra.
Lá Rụng Bồ Đề này hoàn toàn là thứ Lỗ Chí Cường không thể chạm trổ ra được.
“Cậu nói bậy, rõ ràng cậu đang nói hươu nói vượn, ác ý hãm hại ở đây..” Lỗ Chí Cường hoảng hốt.
“Có phải tôi nói hươu nói vượn không cứ để người có mặt ở đây xem thử sẽ biết! Ở đây đông người như vậy, chắc chắn có người có thể nhìn ra được..” Đường Ân cười lạnh.
Lỗ Chí Cường luống cuống, vội vàng ôm chặt Lá Rụng Bồ Đề hơn.
Ông cụ Thẩm híp mắt, lập tức nhìn ra chút khác thường: “Lỗ Chí Cường, ông còn dám mạnh miệng, hoa văn trên cổ bồ đề không phải là hoa văn Bát Trọng Cẩm sao?
Hoa văn Bát Trọng Cẩm này là thủ pháp đặc biệt của nam phái chúng tôi, ông học được từ bao giờ?”
“Đây không phải Bát Trọng Cẩm..” Lỗ Chí Cường cãi cố.
Những người có mặt đều đứng lên, khó tin nhìn cảnh này.
Nếu thật sự là thế thì đây đúng là một tin tức xấu của giới chạm ngọc. Chuyện lớn như vậy chắc chắn không thể xử lý qua loa được nữa, đây không phải mạo danh tác phẩm của người khác để dự thi, đây xem là lừa đời lấy tiếng!
“Nhìn ảnh chụp trên màn hình lớn, thật sự là Bát Trọng Cẩm..
“Đúng vậy, nếu nhìn kỹ thì đúng là thủ pháp Bát Trọng Cẩm..”
“Sao đại sư Lỗ này lại có thể làm thế?”
Sắc mặt của rất nhiều người ở hiện trường đều trở nên khó coi nhìn chăm chằm Lỗ Chí Cường.
Ông ta giận đến đỏ mặt: “Các người… các người hoàn toàn không hiểu gì về chạm ngọc!”
Đường Ân cười lạnh: “Chịu cược phải chịu thua, để đồ lại, quỳ xuống đất dập đầu, sau đó quỳ từ đây ra ngoài.”
Lâm Lập Quốc nghe thấy lời này, trong mát lập tức mang theo vẻ tuyệt vọng.
Sao có thể như vậy?
Lỗ Chí Cường này đúng là hại người quá mà!
“Lỗ Chí Cường, buông đồ xuống..” Ông Thẩm tiến lên một bước.
“Muốn lấy đồ của tôi hả, không có cửa đâu..” Ông ta kêu †o một tiếng, ôm Lá Rụng Bồ Đề xông ra ngoài cửa.
“Chặn ông ta lại!” Đường Ân quát to.
Mấy bảo vệ tiến lên, đưa tay ngaưn cản Lỗ Chí Cường lại.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Ông ta gào thét.
Đường Ân xông tới một bước kéo cổ tay Lỗ Chí Cường, cướp lấy Lá Rụng Bồ Đề trong tay ông ta, cầm lấy cẩn thận cảm nhận, đáy lòng thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Lá Rụng Bồ Đề này là một miếng ngọc khí.
Theo cách nói của Hồ Tùng, ngọc khí đều là thứ người xưa chạm trổ bằng thủ pháp đặc biệt, hơn nữa thời gian ngọc khí hình thành rất lâu, ít nhất cũng phải tới mười mấy năm.
Cho dù Lỗ Chí Cường có bản lĩnh cũng không thể chạm trổ ra ngọc khí, cho nên ngay từ đầu anh đã chắc chắn thứ này không phải ông ta làm ra. Nhiều nhất là ông ta đột nhiên có được, sau đó tự mình mài giũa một phen rồi mang đi dự thi.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Trả đồ lại cho tôi!” Lỗ Chí Cường hét to.
Đường Ân lạnh lùng nhìn cảnh này, xoay người đi tới bục chủ trì: “Lần này Kỷ Thị Nữ chúng tôi đến dự thi gặp phải rất nhiều chỗ không công bằng, khiến người ta cảm thấy khinh bỉI”
Người trong trung tâm triển lãm đưa mắt nhìn về phía bục chủ trì, lúc này Lý Sở Bách đã mất hết mặt mũi!
‘Vốn muốn trao giải nhất cho Lỗ Chí Cường, không ngờ lại đấu thua người ta, quan trọng nhất là Lỗ Chí Cường này còn mang tác phẩm của người khác đến dự thi!
Đây đúng là một nỗi nhục lớn!
Đường Ân mỉm cười: “Cũng may tác phẩm của chúng tôi xuất sắc, mới có thể đứng dậy đấu tranh, giành được giải nhất lần này! Tôi đứng đây, thật lòng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người…”
Dứt lời, anh cúi đầu thật sâu, vẻ mặt khiêm tốn.
Dưới đài vang lên một tràng pháo tay, không ít người đều rất ủng hộ.
E rằng sau chuyện này, Châu báu Kỷ Thị Nữ sẽ có thể hoàn toàn phát triển ở thành phố Giang rồi.
“Mặt khác, tôi còn rất cảm ơn ông cụ Thẩm vì có thể chạm trổ ra tác phẩm này! Thật ra tác phẩm Ngây Thơ là cảnh hôm đó tôi tỏ tình bạn gái mình, có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi!” Đường Ân cười dịu dàng.
Tiếng võ tay dưới sân khấu càng lớn hơn.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Lập Quốc: “Anh Lâm, lại gặp nhau rồi?”
Lâm Lập Quốc thay đổi sắc.
“Đường Ân… lần này chúng tôi hơi kích động nói: ¡ đây dự thi..”
“Ừm, tôi biết, nhưng có phải anh Lâm cũng nên quỳ đi ra ngoài không?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh ta.
Lâm Lập Quốc cười xấu hổ: “Mọi người chỉ là nói đùa thôi mà, cậu Đường cần gì phải xem là thật chứ?”
“Ai nói tôi nói đùa?” Đường Ân lạnh lùng hỏi ngược lại.
Lâm Lập Quốc ngẩn cười, sắc mặt cứng đờ: “Đường Ân, có lẽ cậu vẫn không biết, tôi đã hợp tác với Đầu Tư Tài Chính rồi “Anh hợp tác với Đầu Tư Tài Chính có liên quan gì đến tôi? Có phải anh nghe không hiểu lời của tôi không? Tôi bảo anh bò ra ngoài.. Đường Ân lạnh lùng nhìn anh ta.
Lâm Lập Quốc nghiến răng quay đầu nhìn một vòng, hiện trường có nhiều người như vậy, nếu thật sự bò ra ngoài sẽ cực kỳ nhục nhã. Nhưng nếu không bò ra ngoài, vậy chẳng phải những lời khi nấy chỉ là khoác lác thôi sao?
“Bò ra ngoài đi..” Đường Ân nâng cổ tay chỉ ra cửa: “Đúng rồi, anh chuyển lời cho Đồng Quân Hựu giúp tôi, bảo ông ta chủ ý chút thủ đoạn sau lưng mình, nếu không có khi lần sau sẽ trở thành ông ta bò ra ngoài đấy…
“Cậu..” Lâm Lập Quốc hơi tức giận.
“Bò ra ngoài..” Đường Ân lại nhấn mạnh.
“Được! Được! Được!” Anh ta nghiến răng, sau đó nhoài người dưới đất: “Đường Ân, cậu toi đời rồi, cậu hoàn toàn không hiểu rõ sức mạnh của Tổng giám đốc Đồng, lần này cậu chết chắc…”