Chương 227
Đường Ân nhìn chảm chằm cảnh này, chậm rãi lùi về sao, ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng.
“Ai cho cậu đánh chết ông ta? Cậu có biết ông ta là kẻ bắt cóc không? Đáng lẽ phải giao ông ta cho chúng tôi, để chúng tôi xét xử, chứ không phải để cậu giết chết.”
Thẩm Như Mẫn thở hổn hển quát to.
lhư Mẫn! Con đang làm gì đấy?” Thẩm Từ Vũ từ từ đi tới. : X . 1 ợ Cô ta tức giận: “Ba, đáng lẽ phải giao người này cho.
chúng ta mới đúng, bây giờ lại bị cậu ta đánh chết, con nghi ngờ người này có vấn đề, bây giờ sẽ bát cậu ta lại!”
“Dừng tay!” Thẩm Từ Vũ đã sải bước đi tới: “Con có biết mình đang làm gì không? Con là đang chĩa súng vào người Trung Quốc chúng ta đấy?”
Đường Ân lùi nửa bước, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
“Cậu ta cũng là người Trung Quốc à? Quá lắm chỉ là một tên dân đen mà thôi, đánh chết thì cho chút tiền bịt miệng, ai có thể nói gì chứ?” Thẩm Như Mẫn kêu to.
“Bỏ súng xuống!” Thẩm Từ Vũ uy nghiêm quát lớn.
‘Thẩm Như Mẫn tức giận đến run rẩy.
Đường Ân lạnh lùng nhìn thoáng qua những người này, từng chút lùi về sau.
“Đứng lại!” Thẩm Hàn Lâm cũng lên tiếng, trên người như ngưng tụ sát khí: “Thưa cậu, bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, hy vọng cậu đừng tuỳ ý rời đi!”
Đường Ân dừng chân, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chäm ï chị ày: “Tình hình có rõ ràng hay không, tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát, chứ không phải đợi các người ở đây khua tay múa chân!”
“Cậu..” Thẩm Hàn Lâm nghẹn lời.
Đường Ân sải bước vội vàng chạy tới bên cạnh Kỷ Du Du, thấy Thẩm Như Hinh đã đỡ bà Thẩm dậy thì thoáng thở phào một hơi.
Trạng thái của bà Thẩm không được tốt lắm, tinh thần hơi mơ hồ, nhưng lúc nhìn thấy Đường Ân, trong mắt lại mang theo biết ơn.
Đường Ân kéo Kỷ Du Du, xử lý vết thương của cô một chút, chợt nghĩ tới một chuyện, để tay lên cổ tay bà Thẩm, truyền nội kình từ ngón tay của mình vào người bà ấy.
Cùng lúc đó, một bàn tay khác để lên lưng bà Thẩm, ấn huyệt vị giúp bà ấy.
Bà Thẩm cảm thấy cả người trở nên ấm áp, ngay cả bệnh thấp khớp cũng thoải mái hơn nhiêu, khó khăn mở mắt ra: “Cậu nhóc, lại là cháu cứu thím..”
Đường Ân cười khổ, an ủi hai câu.
Thẩm Như Hinh nhìn hành động của anh, sắc mặt hơi thay đổi, lần đầu tiên nhìn thẳng quan sát anh.
Đường Ân nắm cổ tay bà Thẩm, an ủi: “Bà Thẩm, tình hình sức khoẻ của thím không được tốt lắm, tiếp tục như vậy không được đâu…”
“Buông tay ra! Ai cho cậu đụng vào mẹ tôi!” Lúc này Thẩm Như Mẫn đã chạy tới, rống to với Đường Ân.
Anh thoáng ửng sốt quay đầu lại, bây giờ mới chợt hiểu ra.
Thì ra mấy người này là đến cứu bà Thẩm?
Chẳng trách!
“Buông mẹ tôi ra, lập tức buông bà ấy ra!” Thẩm Như: Mẫn tức giận chỉ vào Đường Ân: “Lấy cái tay bẩn thỉu của cậu ra, ai cho cậu động vào bà ấy?”
“Cô gái này, cô không nhìn thấy tôi đang khiến hơi thở của bà ấy ổn định lại sao?” Đường Ân sa sầm mặt.
“Ổn định sức khoẻ? Cậu biết cái gì? Cậu còn cần mặt mũi nữa không? Lập tức buông tay ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Cô ta giận dữ quát.
“Như Mẫn, con..” Bà Thẩm hơi tức giận, nhưng sức khoẻ thật sự không tốt, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
“Mẹ, cậu ta là đang lừa mẹ, con đã mang theo quân y tới đây, con sẽ chữa trị cho mẹ, hoàn toàn không cần người khác giúp đỡ ở đây..” Thẩm Như Mẫn đẩy tay Đường Ân ra.
“Mẹ không cần..” Bà Thẩm muốn ngăn cản.
Đường Ân lạnh lùng nói: “Bây giờ tình trạng của bà Thẩm rất tệ, nếu không khiến nhịp thở của bà ấy ổn định lại, chỉ sợ bà ấy sẽ hộc máu mà chết..”
“Cậu đừng có nói nhảm ở đây, sức khoẻ mẹ tôi thế nào, chúng tôi không hiểu rõ ư?” Thẩm Như Mẫn nghe anh nói thế thì hơi tức giận.
Đường Ân sa sầm mặt: “Tôi không muốn tranh cãi với côi”
“Tôi cũng không muốn tranh cãi với cậu!” Thẩm Như Mẫn hung hăng trừng anh, kéo bà Thẩm qua, tiện tay gọi một quân y đến.
Lúc đầu khi đi đã đoán trước sẽ xảy ra chuyện thế này, cho nên đã mang theo quân y và xe cấp cứu tới.
Một quân y trẻ ba mươi mấy tuổi đi tới, nắm lấy cổ tay của bà Thẩm, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, giao vào tay ôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
“Ừm, làm phiền bác sĩ Điền! Có vài người còn tưởng rằng mình lợi hại bao nhiêu, không phải chỉ là thằng hề trước.
mặt người khác thôi sao!” Thẩm Như Mẫn châm chọc.
nói, quay đầu nhìn bà Thẩm, thấy mặt bà ấy đỏ lên thì vội vàng nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, bác sĩ Điền ở quân khu rất giỏi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu!”
Bà Thẩm giận đến lồng ngực phập phồng, trong chốc lát không nói được thành lời.
Đường Ân hơi sửng sốt, đáy lòng ít nhiều cũng hơi không Vui.
“Đường Ân..” Kỷ Du Du thấy sắc mặt anh không được tốt thì nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Không sao đâu!” Đường Ân mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
“Thưa cậu, tôi nghỉ ngờ cậu có liên quan đến chuyện này, hy vọng cậu có thể phối hợp trở về điều tra với tôi!”
Thẩm Hàn Lâm đi lên, nghiêm túc nhìn anh.
Đường Ân nặng nề nói: “Trong biệt thự vẫn còn người bị thương, tôi cần trở về xem thử, không có thời gian đi với các anh. Các anh có thể để lại cách liên lạc, tôi sế n: với các anh saul”
“Cậu có thân phận gì mà kêu chúng tôi để lại cách liên lạc?” Thẩm Như Mẫn ở xa xa nghe thế thì lập tức nổi giận.
“Đúng vậy!” Chồng của Thẩm Như Mẫn là Lương Thành cũng bĩu môi, cười lạnh: “Cũng không xem thử mình là cái thá gì, còn muốn nịnh bợ chúng tôi?”
“Đủ rồi!” Thẩm Từ Vũ lạnh lùng quát to.
“Trong biệt thự thật sự có mấy người bị thương, cho cậu †a trở về xem thử đi, con có thể đi theo cậu ta!” Thẩm Như Hinh chào Thẩm Từ Vũ nói.
“Được, đi nhanh về nhanh!” Thẩm Từ Vũ lạnh giọng trả lời.
Đường Ân lạnh lùng nhìn một lượt người nhà này, sau đó lo lắng nhìn sang bà Thẩm cách đó không xa. Nhịp thở của bà Thẩm thật sự không ổn định, nếu xảy ra vấn đề thì chắc chắn không phải chuyện tốt. Nhưng cả nhà này đều mang cái tính kiêu ngạo, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn Kỷ Du Du về trước.
Còn chuyện giải quyết hậu quả, vẫn phải để Bùi Nhược làm thôi.
Đường Ân đi rồi, Thẩm Từ Vũ lập tức xụ mặt, vội vàng.
chạy tới trước mặt bà Thẩm: “Bà đấy, sao lại để người ta bất thế này?”
Khuôn mặt vốn đỏ lên của bà Thẩm nghe lời nói của ‘Thẩm Từ Vũ lại càng giận hơn, phụt một tiếng phun ra máu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!