Chương 234
Thẩm Như Mẫn vẫn đang rất không vui, sải bước đi vào trong.
Hôm qua sau khi về nhà mới nhận được điện thoại của Đỗ Hải Tân. Hản ta oán trách Thẩm Như Mẫn trong điện thoại một trận, nói gì mà Đường Ân đã được Thẩm Từ Vũ bảo vệ rồi. Điều này khiến cô ta càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì một thẳng nhóc tầm thường lại có thể khiến ba mình động đến vũ khí như vậy chứ? Ngay cả chuyện lớn đến thế cũng muốn ngăn lại giúp?
Vào tiệm đồ ngọc, nhìn thấy trang sức đẹp.
đề bên trong, sắc mặt của cô ta mới dễ nhìn hơn rất nhiều.
“Tiệm này có một cái báu vật trấn tiệm, nhưng người ta cũng nói đó là tác phẩm nổi tiếng của ông cụ Thẩm, chỉ để thưởng thức chứ không bán ra bên ngoài!” Lương Thành nhắc nhở trước, tránh lát nữa bà cô này đòi báu vật trấn tiệm của người ta, làm 3m ï lên lại cụt hứng bỏ về.
“Em biết! Anh sợ mình mua không nổi chứ gì?” Thẩm Như Mãn liếc anh ta.
Lương Thành nghẹn họng: “Em nói gì thế?
Không phải chỉ là một tiệm đồ ngọc thôi sao? Còn có thứ anh mua không nổi à?”
“Cái đó thì chưa chắc!” Thẩm Như Mẫn tức.
giận: “Vốn cho rằng gả cho anh còn có thể sống dễ chịu được mấy ngày, bây giờ thì hay rồi, chưa tới ba năm, nhà họ Lương các anh tới chín phần, thật không biết nhà anh làm ăn kiểu gì nữa!”
Sắc mặt Lương Thành hơi cứng đờ, lại không thể nói gì, chí có thể sờ tay lên ngực, bực bội đi vào tiệm đồ ngọc. Ngón tay.
chạm vào thứ gì đó trên ngực, trong lòng anh ta cũng bình tĩnh hơn một chút Đây là một món đồ giả anh ta mua bên ngoài, lý do đến đây là vì muốn làm giả nó là đồ tốt ở đây, lừa gạt cặp mắt kia của Thẩm Như Mẫn. Nếu không nơi này bán cái gì cũng cả trăm nghìn, anh ta thật sự hơi đau lòng, Lúc này, Đường Ân đã đỗ xe bên ngoài cửa Kỷ Du Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên tiệm, mặt đỏ lên: “Sao anh lại sử dụng cái tên này?”
“Em đoán xem?” Đường Ân cười bí ẩn.
Mặt Kỷ Du Du đỏ ửng, kéo Sầm Hạ đi vào.
Trước cửa tiệm châu báu là hai nhân viên lễ nghỉ vẻ ngoài đoan trang, nhìn thấy ba người đi tới thì hơi khom lưng, mời bọn họ vào bên trong.
Bước vào tiệm, mắt của Sầm Hạ lập tức sáng lên.
Cách trang trí cửa tiệm này từng mời người đến thiết kế, diện tích tiệm cũng đủ rộng, tổng thể bên trong nhìn qua cũng tạm được.
Tiệm có ba tầng, cũng làm đẳng cấp của tiệm châu báu được nâng cao.
Lầu một đều là một vài thứ vàng bạc, đến lầu hai mới có ngọc, còn tầng thứ ba đều là vật phẩm quý giá không tệ.
Đường Ân nhìn trái nhìn phải, kéo tay Kỷ Du Du đi lên lầu “Tác phẩm trước đây được để ở lầu ba..”
Anh mm cười, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Đó là cảnh anh tỏ tình, cả đời này anh cũng sẽ không quên..”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Du Du đỏ lên, tuy vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng còn ngọt hơn ăn mật Cảnh lúc đó đâu chỉ có Đường Ân không quên, chỉ sợ cả đời này cô cũng không quên được.
Vừa mới lên lầu ba đã nhìn thấy một tác phẩm để ở giữa.
Tác phẩm này dưới ánh sáng chiếu rọi trông hấp dẫn một cách đặc biệt, kết cấu được chạm trổ từ men trắng được ánh sáng chiếu xuống như ánh sao li tỉ rơi xuống vậy. Từng chùm sáng nhỏ lan ra thành từng cánh hoa rơi, khiến người ta hoa mắt.
Kỷ Du Du ngơ ngác đứng ở đầu cầu thang lầu ba, dường như lại nhớ về lúc đó, chóp mũi chua xót như sắp bật khóc.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn cảnh này, chỉ mím môi cười.
“Đây là ai thế? Nhìn đến ngu người rồi sao?”
“Từ đâu tới đấy… quê mùa như thế à?
“Đúng vậy, đừng có đứng ở đây chặn đường..”
Trong tiệm vang lên tiếng cười nhạo, không ít ánh mắt châm chọc nhìn về phía Kỷ Du Du.
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng tránh ra khỏi chỗ đầu cầu thang, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi tác phẩm kia, tựa như cả người đều bị nó hấp dẫn vậy.
Đường Ân nhếch miệng cười, tâm trạng rất tốt, nhìn Kỷ Du Du mơ hồ đi tới trước tác phẩm, dáng vẻ rất si mê.
Hai dáng người nhỏ trong “Ngây Thơ” tựa như ảo mộng, khiến người ta không nhịn được nhớ đến cảnh tượng ngày đó.
Đường Ân cảm nhận được Kỷ Du Du nắm lấy mình ngày càng chặt hơn, tựa như không muốn buông ra nữa.
Thẩm Như Mẫn ở xa xa nhìn thấy hai người thì hơi sửng sốt, trong lòng âm u. Chẳng những Đường Ân không bị bắt, lại còn dẫn bạn gái đi dạo phố ở nơi đông người? Còn phép tắc gì nữa hay sao?
Trong nháy mắt, sắc mặt cô ta trở nên nặng.
nề.
Hình như Lương Thành cũng nhìn thấy, nhưng chỉ châm chọc nói: “Mặc kệ bọn họ, chắc chỉ đi vào xem thử thôi, bọn họ có thể mua nổi những thứ kia được à?”
Thẩm Như Mẫn không nhìn nữa, trong lòng cũng nghĩ vậy Đường Ân và Kỷ Du Du tức cảnh sinh tình, lại bị Sầm Hạ cất ngang, Tiểu Sầm Hạ đã ngắm tác phẩm này xong rồi, chỉ muốn nhanh chân đi xem tác phẩm khác, hai người cũng rất hiểu lòng tò mò của đứa nhỏ này.
ước tủ bày hàng, Đường Ân đứng lại, ‘Sâm Hạ lên: “Thích cái nào, anh trai lấy ra giúp em..”
“Thật ngại quá thưa anh, chỗ chúng tôi không mua thì không được động vào..”
Nhân viên bán hàng nghe thấy lời của anh thì vội vàng ngăn cản.
Đường Ân ngẩn người, cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn sửa miệng: “Thích cái nào, anh trai mua cho eml”
“Bớt khoác lác đi, cậu có biết một món ở đây bao nhiêu tiền không?” Thẩm Như Mẫn thật sự không nhìn nổi nữa, bĩu môi châm chọc một câu.
Đường Ân quay đầu lại nhìn thấy cô ta, cũng có hơi sửng sốt, không ngờ lại gặp phải người phụ nữ này ở đây? Chuyện hôm qua, trở về anh có nghĩ kỹ lại, biết nói không chừng là người phụ nữ này gây chuyện ở sau lưng. Anh không muốn tính sổ với cô 1a, vậy mà cô ta lại chạy tới đây.
Cái này gọi là gì nhỉ? Oan gia ngõ hẹp?
“Cái trong này bao nhiêu tiền, chẳng phải đều có viết giá cả sao?” Anh trả lời lại một cách mia mai: “Tôi cũng không mù, không lẽ còn cần cô nhắc nhở à?”
“Cậu..” Thẩm Như Mẫn nghẹn lời.
“Không phải bị mù, nhưng nói không chừng là một tên ăn mày đấy?” Lương Thành liếc sang một cái, kéo cổ tay Thẩm Như Mẫn: “Đừng so đo với người như vậy, tự nhiên hạ thấp thân phận của chúng ta! Người thế này đến đây chỉ là để có thêm chút kiến thức thôi, em cho rằng cậu ta mua nổi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!