Chương 247
“Người đâu, bắt bọn họ lại cho tôi, lập tức báo cảnh sát!”
Trần Diệu Tổ giận đến tím mặt nói: “Đây là trường học, không phải nơi các người có thể tùy tiện làm càn! Cho dù đại học Thành phố Giang chúng không cần đầu tư này, cũng tuyệt đối không thể hổ thẹn!”
Mãi Đi o vệ nhaj”: bóng ông Íền, huần thục bắt Điền Vilại, thậm chí ngay cả Điền Nhuy cũng bị bắt.
“Trần Diệu Tổ, ông sẽ phải hối hận! Ông cho rằng người khác chịu đầu tư vào cái hạng mục nát này sao? Hạng.
mục này của ông lợi nhuận thấp như vậy, Tập đoàn Thượng Thanh của tôi không đầu tư còn ai dám đầu tư nữa?” Điền Vĩ hét to.
“Cho dù không đầu tư, đại học Thành phố Giang của tôi cũng có thể tự tìm được đầu tư!” Trần Diệu Tổ đột nhiên bộc lộ khí phách của dân trí thức.
Đường Ân đứng bên cạnh nhìn, đáy lòng than khẽ, rõ ràng Trần Diệu Tổ này là đang diễn trò mà! Hạng mục này thật sự có lợi nhuận thấp, nhưng cũng may sẽ không bị lỗ, chỉ là sẽ đóng băng lại một phần vốn lưu động mà thôi. Chuyện này bị Điền Vĩ và Tập đoàn Thượng Thanh quấy phá như vậy, Trần Diệu Tổ lại kiên trì như thế, mình cũng không tiện vứt bỏ hạng mục này.
“Đại học Thành phố Giang chính là cái trường nát..” Điền Nhuy giậm chân mắng to như người phụ nữ đanh đá.
Mấy bảo vệ rất tức giận, tăng mạnh sức trên tay muốn kéo người ra ngoài.
Lúc này, Vu Quý đứng dậy: “Hiệu trưởng Trần, cậu Đường, chuyện này là chúng tôi không đúng, thật ngại quá, tôi thay mặt xin lỗi mọi người, hy vọng mọi người đừng để trong lòng! Sau khi trở về chắc chắn tôi sẽ dạy.
dỗ hai người bọn họ đàng hoàng, xin hai người cho chúng tôi một cơ hội!”
“Ông quen tôi?” Đường Ân hơi sửng sốt.
“Vu Quý, chú làm gì đó? Chú lại có thể cầu xin anh ta?
Chú bị ngu sao?” Điền Nhuy khó tin hỏi.
“Câm miệng!” Vu Quý quay đầu hung hăng trừng cô ta, sau đó lại vội nhìn Đường Ân, gượng cười: “Là thế này…
Tập đoàn Thượng Thanh của chúng tôi ở Thượng Hải, lúc trước từng nghe nói chuyện của cậu và Tập đoàn Doãn Thị, cho nên lần này đặc biệt đến đây thăm hỏi..”
“Vu Quý, con mẹ nó..” Điền Vĩ vừa định mắng, lại nghe tới Tập đoàn Doãn Thị, cũng nghe thấy hai chữ thăm hỏi này, trong nháy mắt như hiểu ra chuyện gì đó.
Lúc trước Tập đoàn Doãn Thị đến thành phố Giang phát triển, nghe nói có thù hận với một cậu chủ nhà giàu ở đây, cậu chủ nhà giàu kia không tốn chút sức nào đã giết chết cậu chủ nhà họ Doãn. Sau khi chuyện này truyền đến Thượng Hải, Tập đoàn Doãn Thị không dám nói gì cả.
Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn ở Thượng Hải, nhưng bị vài người cố ý đè xuống, chỉ là tên tuổi của cậu chủ nhà giàu kia vẫn lan truyền khắp nơi.
Lần này đi đến thành phố Giang chủ yếu là vì cậu chủ nhà giàu đó.
Điền Vĩ không ngốc, sau khi ngơ ngác trong chốc lát, lập tức nghĩ tới suy nghĩ đáng sợ kia.
Chàng trai trước mặt này, chính là cậu chủ nhà giàu kia!
“Vu Quý, cái tên cẩu nô tài này, ông còn dám trừng tôi?”
Điền Nhuy giấy dụa, chửi ầm lên: “Sao ông không chết đi? Ra ngoài bị xe tông chết, uống nước cũng có thể sặc CHẾT.
Vu Quý hơi lạnh lòng, nhưng nghĩ đến cái mạng này là người nhà họ Điền cứu về, trong chốc lát tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp.
“Cậu Đường, chúng tôi không biết là cậu, cho nên có chỗ xử lý không lý trí, hy vọng cậu có thể thứ lỗi..” Vu Quý khom người, vẻ mặt xin lỗi.
Điền Vĩ lầm bầm muốn nói chuyện, lại cảm thấy như có thứ gì chặn trong cổ họng, không nói ra được một câu nào.
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Tuỳ tiện gặp một người lại là cậu chủ nhà giàu kia?
Đường Ân xoay người không thèm nhìn Vu Quý một cái, nhìn về phía Trần Diệu Tổ: “Ngày mai tôi sẽ kêu thư ký của mình đến nói chuyện với thầy, cụ thể cần bao nhiêu tiền, thầy kêu giáo sư Trương liệt kê một phần danh sách cho tôi…
“Được!” Trần Diệu Tổ vui vẻ đáp.
Đường Ân lạnh lùng nhìn lướt qua Vu Quý và hai anh em Điền Vĩ, xoay người đi ra ngoài cửa.
Lâm Sở Sở chần chừ một lát rồi vội vàng đuổi theo.
“Họ Trần kia, ông lại có thể cho cậu ta rời đi, ông kêu cậu ta về cho tôi, dựa vào cái gì đánh anh của tôi còn có thể tuỳ tiện rời đi? Còn công lý không hả? Kêu cậu ta về xin lỗi nhanh!” Điền Nhuy phân nộ chửi ầm lên.
Chát…
Lúc này, Vu Quý đã giận lắm rồi, nâng tay tát cô ta một cái.
“Chú dám đánh tôi?” Điền Nhuy giận tím mặt, tức giận đến thân thể cũng đang run rẩy: “Anh, một tên cẩu nô tài như ông ta cũng dám đánh em, còn có vương pháp.
không? Anh, anh đánh gãy chân ông ta cho em, cho ông ta bò dưới đất cả đời này đi…”
Điền Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, đỏ mắt nhìn Vu Quý: “Chú Quý… Đó là Đường Ân à?”
Hai mắt Vu Quý đờ đẫn, hối hận nắm tóc mình, đặt mông ngồi lên ghế, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
“Đường Ân? Tôi quan tâm cậu ta là ai làm gì, hôm nay nhất định phải giết chết cậu ta..” Điền Nhuy còn đang tức giận mắng chửi thì đột nhiên như nhớ ra gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi: “Các người nói cái gì? Các người nói cậu ta là… Đường Ân?”
Vu Quý nghiến răng, ném tài liệu trên tay cho Điền Vĩ.
Điền Vĩ vội vàng mở ra mấy trang, sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Đường Ân thì môi cũng bắt đầu run rẩy: “Thật sự là cậu ta, thật sự là cậu ta..”
“Sao có thể?” Điền Nhuy sợ tới run lên, oa một tiếng bật khóc: “Cậu ta là Đường Ân ư? Chú Quý, sao khi nãy chú không ngăn tôi lại? Nếu khi nãy chú ngăn cản tôi..”
‘Vu Quý nghiến răng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô ta: “Khi nãy tôi không ngăn cản cháu ư?”
Điền Nhuy run lên, che mắt khóc nức nở, sợ tới mức gần như xụi lơ dưới đất.
Người như Doãn Ngang còn chết ở thành phố Giang, Tập đoàn Thượng Thanh của bọn họ thì tính là gì chứ? Khi nãy còn kêu người ta dùng miệng liếm sạch giày? Cô ta cũng không biết đầu óc của mình bị sao nữa.
Vu Quý đứng lên, xoay người đi ra ngoài cửa, cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Chú Quý, chú Quý! Chúng ta phải làm sao đây?” Điền Vĩ vội vàng đuổi theo, rất là kích động: “Chúng ta đắc tội với người như vậy, hay là mau chóng rời khỏi thành phố Giang đi?”
Vu Quý khó khăn ngẩng đầu, cảm thấy người trước mặt thật sự quá vô dụng!
Đi? Nếu người ta thật sự để tâm, ba người bọn họ có thể đi được ư?
Lúc này Đường Ân đã đi xuống lầu, nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Lâm Sở Sở chạy bước nhỏ theo sau anh, vẫn luôn cúi thấp đầu, trong lòng cũng rất rối ren. Lúc trước cô ta khinh thường Đường Ân, cứ muốn tìm một người có tiền, ai ngờ người có tiền thật sự lại ở ngay trước mắt.
Đời người vô thường mà?
Đáy lòng cô ta hơi chua xót, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Đường Ân, cảm ơn anh..”