Chương 258 “Hả?” Chủ nhiệm Trương ngơ ngác.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Thôi Hữu Bảng ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Trương.
“Không… không có vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ gọi cô ta qua đây!” Chủ nhiệm Trương cười gượng một tiếng, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, mặt lập tức sa sầm.
Vốn chỉ không muốn để Kỷ Du Du dễ chịu, lại không ngờ sẽ gặp phải chuyện như thế? Nếu để Dương Tĩnh Điềm đi vào bị lộ thì phải làm sao?
Về đến phòng làm việc, Chủ nhiệm Trương nặng nề nhìn Kỷ Du Du hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với Dương Tĩnh Điềm ở bên cạnh: “Tiểu Dương, ra ngoài một chút, luận điểm cô vừa nộp ra khiến Tổng giám đốc rất xem trọng!”
“Thật sao?” Dương Tĩnh Điềm là một nữ sinh vóc dáng không cao lâm, đeo mắt kính, nghe thấy Chủ nhiệm Trương nói thế thì lập tức vui sướng: “Chủ nhiệm Trương, tôi đi ra ngay…”
“Ừm!” Chủ nhiệm Trương gật đầu, lạnh lùng nhìn vào trong phòng làm việc: “Những người khác không được lười biếng, có nghe thấy không? Mấy thứ các người nộp lên là cái gì thế? Tôi rất nghi ngờ không biết mấy ngày nay các người huấn luyện thế nào! Nhất là người nào đó, tối hôm nay còn phải để giáo viên huẩn luyện ở lại đặc biệt dạy thêm một tiết cho cô, trong lòng cô thoải mái không?”
Dứt lời, Chủ nhiệm Trương hung ác liếc Kỷ Du Du một cái Người trong phòng làm việc trở nên câm như hến, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du cúi đầu, hơi uất ức bĩu môi, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Chủ nhiệm Trương thấy Dương Tĩnh Điềm ra khỏi phòng làm việc mới xoay người đi tới, kéo cổ tay cô ta: “Tiểu Dương à, gần đây cô biểu hiện không tệ, tôi cảm thấy cô có cơ hội trở thành chính thức nhất, đặc biệt là luận điểm cô nộp lên khi nãy, về triển khai tương tác nhi đồng, hiểu suy nghĩ trong lòng trẻ con, xây dựng hoàn cảnh học tập tốt hơn ấy! Cô suy nghĩ cẩn thận, Tổng giám đốc sẽ hỏi cô đấy!”
“Hả? Em không viết mấy cái này mà!” Dương Tĩnh Điềm ngây người một lát, không chắc lắm nhìn Chủ nhiệm Trương, bước chân cũng dừng lại.
“Cô viết, hơn nữa còn viết rất tốt!” Chủ nhiệm Trương cười với Dương Tĩnh Điềm: “Yên tâm, bây giờ im lặng suy nghĩ một chút, đợi lát nữa trả lời vấn đề của Tổng giám đốc Thôi, trong công ty có chị Trương đây, chắc chắn sẽ không khiến cô xảy ra chuyện!”
Dương Tĩnh Điềm ngơ ngác, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Nghĩ kỹ chưa, chúng ta vào nói chuyện với Tổng giám đốc Thôi một chút, sẽ có lợi ích rất lớn với cô sau này!”
Chủ nhiệm Trương cười cổ vũ.
“Vâng!” Đáy lòng Dương Tĩnh Điềm hơi lo lắng, nhưng cũng không phải một người ngây thơ trong môi trường làm việc, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cốc cốc cốc…
Chủ nhiệm Trương thấy Dương Tĩnh Điềm bình tĩnh lại mới cười gõ cửa.
“Vào đi…
Cửa phòng Giám đốc được đẩy ra, Chủ nhiệm Trương đi vào, cười nói: “Tổng giám đốc Thôi, đây là Dương Tĩnh Điềm!”
Thôi Hữu Bằng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng gật đầu: “Không tệ! Mấy luận điểm này của cô đều rất phù hợp với tình hình thực tế, hơn nữa nội dung bên trong còn dễ hiểu, điểm duy nhất khiến tôi nghi ngờ là trên việc hiểu suy nghĩ trong lòng trẻ con, cô viết không được tỉ mi lắm, tôi muốn tìm hiểu sâu hơn!”
“Hải À..” Đầu tiên Dương Tĩnh Điềm hơi kích động, vội vàng phản ứng lại, cười nói: “Tôi cảm thấy suy nghĩ trong lòng đứa nhỏ còn rất đơn giản, chúng ta phải trao đổi nhiều hơn…”
“Hả? Trên đây cô cũng không viết như vậy!” Thôi Hữu Bằng hơi sửng sốt.
“Hả?” Dương Tĩnh Điềm thật sự luống cuống rồi.
“Có lẽ là vừa mới tốt nghiệp, cho nên trong lòng hơi căng thẳng!” Chủ nhiệm Trương vội nói.
“À, đừng căng thắng! Nếu không thế này nhé, cô trở về chuẩn bị trước, có thời gian lại báo cáo với tôi!” Thôi Hữu Bằng gật đầu, rất dễ tính nói.
“Vâng thưa Giám đốc!” Dương Tĩnh Điềm hoảng hốt nói, không dám hỏi nhiều, vội vàng ra khỏi phòng làm việc.
Chủ nhiệm Trương cũng đi ra theo, ra hiệu cho cô ta “Trở về đừng nói bừa, đây là vốn để cô lên chức sau này, điều chị Trương có thể giúp cô đã giúp rồi, cô cũng không thể quên chị Trương đâu!”
“À, vâng thưa chị Trương!” Dương Tĩnh Điềm đỏ mặt gật đầu.
Chủ nhiệm Trương cười cười, an ủi vỗ bả vai cô ta: “Không có việc gì, về trước đi..”
“Vâng!” Dương Tĩnh Điềm lại gật đầu Sau khi trở về phòng làm việc, không ai trong hai người nói ra chuyện khi nãy, giống như luận điểm và báo cáo này thật sự là Dương Tĩnh Điềm tự viết vậy.
Đến giờ tan làm, Chủ nhiệm Trương xoay người rời đi, các đồng nghiệp còn lại đều nhìn Kỷ Du Du với ánh mắt thương hại, rồi lại lắc đầu rời khỏi phòng làm việc.
Kỷ Du Du chỉ có thể một mình đối mặt với giáo viên huấn luyện Đổng Phi Phi.
Mãi đến mười giờ tối, Kỷ Du Du mới kéo lê thân thể mỏi mệt rời khỏi công ty.
Đường Ân thấy dáng vẻ của cô ta thì không nhịn được đau lòng, vội vàng đi xuống kéo cửa xe, cười nói: “Quý cô đáng kính, có lẽ cô cân một người hầu như tôi!”
Kỷ Du Du phì một tiếng bật cười, cảm thấy sự mệt mỏi cả ngày đều mất hết.
Đường Ân lên xe, chở Kỷ Du Du về nhà: “Hôm nay tăng ca à?”
“Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu, hơi muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến đa số đồng nghiệp trong công ty vân rất tốt thì dứt khoát không nói thêm gì. Có lẽ mấy ngày nữa quen với công việc này rồi sẽ không có vấn đề gì nữa!
Đường Ân mỉm cười không nhiều lời, xe chậm rãi dừng lại trước cổng biệt thự.
Đường Ân mời Kỷ Du Du vào nhà, bưng bữa khuya tới, cả quá trình đều nở nụ cười giống như một người hầu vậy.
Sáng sớm hôm sau, Đường Ân đưa Sầm Hạ đến nhà trẻ, lại đưa Kỷ Du Du đến công ty.
Buổi tối nhận được điện thoại, Kỷ Du Du lại phải tăng ca.
Anh chần chừ một lát, cuối cùng không nói gì thêm, có lẽ công ty này là thế, có hơi bận rộn một chút.
Liên tiếp bốn năm ngày, môi ngày Kỷ Du Du đều làm đến mười giờ tối, khiến Đường Ân hơi ngạc nhiên.
Mấy ngày nay, bà Thẩm đến chơi hai lần, säc mặt ngày càng hồng hào hơn, nhìn còn có tinh thần hơn nhiều.
Đường Ân rất vui, trong lòng cũng có chút tán thưởng với y thuật của Hồ Tùng Mấy ngày nay bà Thẩm vân làm theo nhác nhở của Hồ.
Tùng, không dám chậm trê chút nào. Thời gian ba ngày đã có chút hiệu quả, làm cho bà ấy thấy tay chân cũng có sức lực hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!