Chương 52.
Tuy Vương Ngạn Siêu không nhìn thấy Kỷ Du Du, nhưng anh ta thấy Đường Ân, đáy lòng lập tức có sự vui sướng dâng trào.
Trong vũ hội loại nhỏ tối hôm đó, Kỷ Du Du đã đi cùng với Đường Ân, bây giờ tìm thấy Đường Ân rồi đương nhiên cũng sẽ tìm thấy Kỷ Du Du.
‘Thầm nghĩ thế, Vương Ngạn Siêu lập tức trở nên vui vẻ, vội vàng đi tới chỗ Đường Ân.
Đường Ân nghiêng đầu quan sát anh ta một lúc lâu, nở nụ cười lạnh, cà lơ phất phơ đi vào trong trường học.
“Bạn học Đường Ân, tôi muốn tìm Kỷ Du Du…” “Kỷ Du Du? Anh tìm cô ấy làm gì?” Đường Ân bĩu môi, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôi có vài lời muốn nói với cô ấy!” Vương Ngạn Siêu cười như tắm gió xuân.
“À… Kỷ Du Du về nhà sinh con rồi, chuyện này anh không biết sao?” Đường Ân ra vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt Vương Ngạn Siêu cứng đờ, có chút khó xử.
Về nhà sinh con? Lừa trẻ con à? “Anh muốn nói cái gì, tôi có thể chuyển lời giúp anh!” Đường Ân cười rất tuỳ ý.
“Từ tối hôm trước trở về, tôi mới phát hiện mình vừa gặp đã yêu bạn học Kỷ Du Du! Ngày đó gặp mặt một lần đã không thể ngăn lại ngọn lửa trong lòng tôi, cho nên tôi muốn tỏ tình với cô ấy!” Ánh mắt Vương Ngạn Siêu lướt qua Đường Ân, nhìn Kỷ Du Du đưa lưng về phía mình, đáy lòng càng trở nên nóng rực.
Anh ta có thể chắc chắn đây là cô gái mình muốn tìm, là Kỷ Du Dul “Ồ?” Đường Ân cong môi: “Không thể ngăn lại ngọn lửa, anh không gọi cứu hoả còn đứng ở cổng trường làm gì?” Vương Ngạn Siêu nhíu mày, anh ta có thể cảm nhận được trong lời hói của Đường Ân tràn ngập mùi thuốc súng.
Nhưng đây chẳng là gì với anh ta cả, dù sao mùi thuốc súng thế này trong mắt anh ta chỉ là một biểu hiện nhát gan và yếu đuối thôi. Anh ta có thể đoán được Đường Ân trước mặt cũng thích Kỷ Du Du, nhưng xuất phát từ một lý do nào đó nên vẫn chưa tỏ tình với cô. Vì thế anh sợ Kỷ Du Du tiếp xúc với mình, sợ mình cướp đi người anh thích.
“Đường Ân, tôi biết cậu lo lắng cái gì, tôi chỉ muốn nói mấy câu với Kỷ Du Du thôi… Vương Ngạn Siêu rất tự tin, cả người tràn đầy phong độ.
Đường Ân cười: “Vậy à, thế anh đi tìm đi, nhà cô ấy ở gần chỗ tiếp giáp Vân Nam Quý Châu, trong một cái làng vây ở kênh nước sâu! Hy vọng lúc anh đến cô ấy vẫn chưa sinh con xong, còn có cơ hội tỏ tình!” Vương Ngạn Siêu hơi không vui: “Tôi chỉ muốn nói mấy câu với Kỷ Du Du thôi…” “Đúng thế, tôi cũng không cản anh mà? Anh cản tôi làm gì? Bây giờ tôi phải đi học, anh cứ chặn trước mặt tôi mãi, chẳng lẽ không phải nên tránh ra sao?” Đường Ân hơi bất mãn, xoay người đi vào trong trường.
Xung quanh dần có sinh viên vây quanh, nhìn thấy cảnh này đều tỏ vẻ tò mò.
Dù sao Vương Ngạn Siêu cũng xem như nhân vật làm mưa làm gió ở đại học Thành phố Giang, sáng sớm đứng trước cổng trước thật sự là một tin tức lớn.
Vương Ngạn Siêu hơi mất mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng bên cạnh Đường Ấn.
Anh ta gần như chắc chắn một trăm phần trăm người trước mặt là Kỷ Du Du, chắc chắn anh ta sẽ không nhìn lầm. Rõ ràng Đường Ân toàn nói bậy nói bạ với anh ta, đang không ngừng lừa anh ta.
Vì sao phải lừa mình? Vì sợ hãi sao? Sợ mình cướp Kỷ Du Du đi cho nên không để cô qua lại với người khác ư? Vương Ngạn Siêu nở nụ cười châm chọc, Đường Ân này thật sự không có gì đáng nói, anh ta tin chỉ cần mình có thể nói mấy câu với Kỷ Du Du chắc chắn có thể vạch trần tên nhát gan trước mặt này, khiến Kỷ Du Du quỳ gối trước học thức và khí chất xuất chúng của mình.
“Thú vị!” Vương Ngạn Siêu cong môi cười, sải bước đi vào trong trường.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu! Đường Ân hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh ta, nếu biết, có khi nào sẽ bị sự tự tin dữ dội của Vương Ngạn Siêu làm không ăn nổi bữa trưa không? Vừa mới vào trường, Kỷ Du Du đã buông ống tay áo của anh ra, không vui đi về phía trước.
Đường Ân cong môi cười, biết cô ta không vui vì lời “về nhà sinh con” của mình, nhưng anh còn nổi lên hứng thú, vừa đi vừa cảm thán: “Phụ nữ đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, gặp nguy hiểm thì cầm lấy tay áo người ta, nguy hiểm trôi qua lại lạnh lùng, đúng là lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể mà 7 Thân thể Kỷ Du Du cứng đờ, cúi đầu không nói chuyện, mấy ngón tay chần chừ một lúc rồi lặng lẽ nắm lấy ống tay áo của anh.
Đường Ân thấy cô như thế thì cố nhịn cười: “Cô gái này chắc chăn biết lát nữa đến lớp học sẽ gặp nguy hiểm nữa, cho nên lại nắm lấy ống tay áo của người khác, đúng là khiến người ta đoán không ra mài” Kỷ Du Du bặm môi hơi uất ức, lén nhìn anh, đáy lòng hơi không vui.
Đoán không ra? Là tôi khiến người ta đoán không ra hay anh khiến người ta đoán không ra? Nắm cũng không được, không nắm cũng không được? Rốt cuộc là muốn sao chứ? Hai người thấy động tác nhỏ của mình chẳng có gì cả, chỉ là nắm lấy tay áo mà thôi. Nhưng người bên ngoài lại thấy nó cực kỳ thân thiết, giống hệt như một đôi yêu nhau vậy.
Vừa đi tới cửa lớp, Vương Nhuy đã lớn tiếng châm chọc: “Hai người đúng là trai tài gái sắc nhỉ, trai nghèo gái xấu, ông trời đúng là có mắt mới để hai người ở bên nhau!” Đường Ân cười lạnh: “Đúng thế, người vừa nghèo vừa xấu mà cô cũng ghen tị hả?” “Ghen tị?” Vương Nhuy lộ vẻ mặt lố lăng: “Tôi sẽ ghen tị với các người ư? Các người có gì đáng để tôi ghen tị chứ? Bây giờ tôi sẽ đăng ảnh của hai người lên diễn đàn, để các bạn học trong trường biết các người tự tin đến mức nào Dứt lời, Vương Nhuy lập tức chụp ảnh, sau đó xoay người đi.
Sắc mặt Đường Ân lập tức trở nên u ám, tiến lên một bước muốn bắt lấy cô ta.
Kỷ Du Du vội kéo anh lại, liên tục lắc đầu với anh, ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Đường Ân thở dài, không biết cô gái này bị sao nữa, bị người ta bắt nạt như thế cũng không muốn rước lấy phiền phức.
Anh thầm than nhẹ, đuổi cô về chỗ ngồi, còn mình nhanh chóng lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn trường học.
Vương Nhuy thật sự đã đăng ảnh lên, phía trên viết: “Kỷ Du Du của lớp chúng tôi đây, cũng không biết có phải người Vương Ngạn Siêu muốn tìm không, bây giờ để mọi người mở rộng tầm mắt, mọi người tuyệt đối đừng cười nhạo… Dù sao cũng có người cảm thấy cô ta đẹp như tiên nữ đói” Tấm ảnh này vừa được đăng lên đã khiến diễn đàn xôn xao.
Tuy ảnh chụp nhanh, nhưng vẫn chụp được mụn mủ trên mặt Kỷ Du Du và vẻ mặt hoang mang kia.
“Oa… Ăn cái gì mà xấu thế này? Thật sự có người nghĩ cô ta đẹp như tiên nữ à?” “Không thể nào, trường chúng ta còn có người xấu như vậy hả?” “Xấu xí, sao có thể sống trong trường được vậy?” Đường Ân nhìn những bình luận này, đôi mắt loé lên ngọn lửa, lúc nhìn về phía Vương Nhuy đã không thể đè nén cơn giận của mình được nữa.