Chương 73.
Nào chỉ có Lâm Lập Quốc, gần như tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Vốn dĩ ngay từ khi Lâm Lập Quốc đi lên tìm Bùi Hạc, tất cả mọi người đã cho rằng có trò hay để xem rồi, dựa vào tính cách bình thường của Bùi Hạc, lúc này không đánh gãy hai chân của Đường Ân, cũng đã coi như chân Đường Ân cứng rồi. Nhưng cảnh tượng bây giờ, thật sự vô cùng kỳ lạ.
Chuyện này là sao? Trông như cấp dưới gặp được lãnh đạo vậy? Lâm Lập Quốc nuốt nước bọt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quay về chỗ ngồi của mình.
Nếu đã nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao Lâm Lập Quốc còn có thể không hiểu được chứ, e rằng Đường Ân này có chút thân phận! Hơn nữa vừa nấy há miệng đã là mười triệu, nói ra giống như đang đùa giỡn, loại người như vậy, thân phận cũng không tâm thường đâu nhỉ? Thật sự là lãnh đạo của Bùi Hạc sao? Không thể nào! Lâm Lập Quốc lập tức phủ nhận suy nghĩ này, bởi vì anh ta biết rõ Bùi Hạc nhiều năm nay vẫn không có ai chống lưng, chỉ dựa vào chính thủ đoạn của mình mà bò lên.
Nếu không phải là lãnh đạo, vậy chỉ có thể là một sinh viên nghèo, có lẽ chỉ là có quan hệ cực kỳ thân thiết với Bùi Hạc mà thôi. Nghĩ đến đây, Lâm Lập Quốc không kiềm chế được mà sợ run cả người, nếu quan hệ của Đường Ân và Bùi Hạc thân thiết, vậy anh ta cũng phải suy tính một chút, có nên đứng trước Bùi Hạc châm ngòi chia rẽ hay không.
Từ Cương liếc mắt quan sát Lâm Lập Quốc, lập tức cúi đầu xuống, Từ Cương đã biết những uẩn khúc trong chuyện này từ lâu. Tuy rằng Từ Cương không biết cụ thể Đường Ân có thân phận gì, nhưng anh ta hiểu rõ thái độ của Bùi Hạc với Đường Ân. Sở dĩ trước đó không nói gì là vì muốn để Lâm Lập Quốc xấu mặt, cũng muốn Lâm Lập Quốc đi thăm dò trình độ của Đường Ân.
‘Trên sân khấu vẫn đang tiếp tục bán đấu giá, Bùi Hạc dường như cũng đã báo cáo xong mọi chuyện, xoay người đi về phía Lâm Lập Quốc bên này.
‘Tâm trạng Lâm Lập Quốc nhất thời khó diễn tả được, sắc mặt thấp thỏm nhìn Bùi Hạc, sau khi nhìn thấy Bùi Hạc ngồi xuống đối diện anh ta, mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười: “Bùi Hạc…” “Sao vậy? Không phải vừa nấy nói có chuyện muốn nói với tôi sao?” Bùi Hạc nhíu mày nhìn Lâm Lập Quốc.
Sắc mặt Lâm Lập Quốc cực kỳ khó coi, cười gượng rồi nói: “Thì là… trước đây tôi nghe nói, Bùi Nhược muốn có được cơ hội ra tay của ông cụ Thẩm lần này…” “Không cần để ý, tự bản thân Bùi Nhược có thể giải quyết được!” Bùi Hạc phất tay, thấy sắc mặt Lâm Lập Quốc khó coi thì hơi chần chừ: “Có phải anh không thoải mái không?” “Không có!” Lâm Lập Quốc lắc đầu, cười khan một tiếng.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Hạc lộ vẻ nghi ngờ, anh ta đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!” “Được!” Lâm Lập Quốc vội vàng đứng dậy, cười gượng mấy tiếng.
Bùi Hạc xoay người đi về phía bàn của mình.
Lâm Lập Quốc nhìn Bùi Hạc rời đi, trong lòng thầm oán giận, anh ta thật sự đoán ra được là thân phận của Đường Ân không tầm thường, nhưng chưa hẳn là anh ta sợ Đường Ân, mà là anh ta sợ Bùi Hạc.
Nhiều năm như vậy, Bùi Hạc nổi tiếng cứng rắn ở thành phố Giang, hơn nữa chút tài sản gia đình của anh ta thật sự không đáng là bao nhiêu trước mặt Bùi Hạc. Khi còn chưa.có cơ hội thích hợp, anh ta không muốn mở miệng sớm như vậy, tốt nhất là đợi đến khi Đường Ân làm chuyện gì đó với Bùi Nhược, anh ta mới đứng ra, như vậy cho dù thằng ranh kia có chút quan hệ với Bùi Hạc, Bùi Hạc cũng sẽ không đứng về phía Đường Ân.
Đợi đi! Đợi đến khi Đường Ân phạm sai lầm, là có thể một chiêu mất mạng! Không thể không nói, tuy rằng Lâm Lập Quốc liều lĩnh một chút, nhưng đầu óc cũng coi như linh hoạt, nếu không cũng sẽ không đi được đến ngày hôm nay.
Nhiều người có mặt ở đây như vậy, ánh mắt không còn nhìn về phía Lâm Lập Quốc nữa, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Những người này không biết Bùi Hạc nói gì, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Bùi Hạc đến chào hỏi Đường Ân đầu tiên giống như xin chỉ bảo cái gì đó, sau đó dùng gương mặt lạnh lùng đi tìm Lâm Lập Quốc.
Đây không phải là đang trút giận thay Đường Ân sao? Hơn nữa tất cả mọi người đều phát hiện, sau khi Bùi Hạc rời đi, sắc mặt Lâm Lập Quốc vẫn luôn rất khó coi, dường như thật sự vừa bị Bùi Hạc trách mắng một phen.
Người thanh niên này là ai? Tất cả mọi người đều đang thấp giọng trò chuyện với nhau, dường như muốn biết cái tên Đường Ân này rốt cuộc là thế nào.
Trong đám người, Trương Cường lạnh mặt, Trương Hàn Trung đứng bên cạnh kéo cổ tay anh ta một cái, trừng mắt liếc anh ta: “Đường Ân này rốt cuộc là sao? Không phải nói là nhặt được ví tiền của cô chủ nhà họ Mạnh à? Tại sao lại có liên quan đến Bùi Hạc?” “Con cũng không biết nữa!” Trương Cường hơi tức giận, vội vàng nói: ‘Ba, có phải cô chủ nhà họ Mạnh dẫn đến giới thiệu không? Lúc đầu khi con gặp Bùi Nhược kia, khi đó đang ở trong một quán cơm nhỏ, hình như là đến đấy để bàn bạc chuyện gì đó…” Nét mặt già nua của Trương Hàn Trung cực kỳ u ám, nhìn về phía Đường Ân, bàn tay đã nắm chặt thành năm đấm.
“Ba, chúng ta sợ cái gì chứ? Cho dù là cô chủ nhà họ Mạnh đánh giá cao cậu ta, có thể làm được gì chứ? Chúng ta cũng không trông cậy được gì vào cô chủ nhà họ Mạnh rồi, cho nên cũng không cần thiết phải sợ bọn họ, hay là hôm nay cứ ra tay với Đường Ân trước đi, cho nhà họ Mạnh một bài học?” Trương Cường hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: Sắc mặt Trương Hàn Trung tối tăm không rõ, cắn răng nói: “Thằng ranh này cực kỳ không bình thường…” “Quan tâm cậu ta không bình thường cái khỉ gì, hôm nay cứ dạy cho cậu ta một bài học trước đã, cũng dễ ăn nói với người sau lưng chúng ta!” Trương Cường hung dữ nói.
Bây giờ Thiên Tứ Viên đã có tiền đầu tư vào rồi, đợi đến khi ông cụ Thẩm ra tay, điêu khắc cho bọn họ một thanh kiếm làm báu vật trấn giữ cửa hàng. Đến khi đó, một lần ra tay sẽ lấy được danh tiếng đứng đầu thành phố Giang, có lẽ Thiên Tứ Viên thật sự có cơ hội đổi đời.
“Được, lát nữa tùy vào tình hình mà hành động!” Trương Hàn Trung lạnh lùng nói.
Hai ba con thấp giọng bàn bạc thật lâu, mắt ai cũng bốc lên ngọn lửa, khi nhìn Đường Ân chỉ hận không thể xông lên gặm hai miếng máu thịt ngay lập tức.
Đường Ân vẫn chưa biết ý đồ xấu xa của hai người kia, chỉ biết rằng những thứ trên buổi đấu giá, từng món đồ lần lượt được mua đi. Có thứ thật sự rất tốt, có thứ chỉ là đồ vật tượng trưng, nhưng có rất nhiều người tiêu rất nhiều tiền vì muốn làm từ thiện.
“Sau đây chính là món đồ đấu giá cuối cùng!” Người đẹp chủ trì đứng thẳng, vừa cười vừa nhìn tất cả mọi người, nói: “Hẳn tất cả mọi người đều biết, món đồ đấu giá cuối cùng này không phải là đồ vật gì cả, mà là một lần cơ hội ra tay của ông cụ Thẩm bậc thầy trong giới điêu khắc của chúng ta! Ông cụ Thẩm có danh tiếng lẫy lừng trong giới điêu khắc, mỗi món đồ từ tay ông cụ đều là tác phẩm nghệ thuật, có thể coi là báu vật truyền lại cho thế hệ sau! Ông cụ Thẩm có thể ra tay một lần, điêu khắc một món đồ mà mọi người mong muốn, nhưng điều kiện đầu tiên là có người có thể hoàn thành yêu cầu của ông cụ…” Trong lòng mọi người đều hiểu, nếu quả thật ông cụ Thẩm ra tay một lần, vậy món đồ được điêu khắc ra, sau này có coi như báu vật truyền lại trong gia đình cũng không vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!