Chương 88.
Đường Ân nghe bà ta nói như vậy, nụ cười trên mặt hơi cứng lại.
“Nói linh tinh gì đó? Đường Ân là loại người như vậy sao?” Ông cụ Thẩm ngồi bên cạnh trách mắng.
Bà Thẩm hơi tức giận xoay người đi, bộ dạng không muốn hiểu.
Đường Ân cười: “Tôi thật sự sẽ không làm chuyện như photoshop đâu, tôi thật sự chụp ảnh cùng ông Steve mài” “Vậy thì tốt rồi!” Bà Thẩm hừ lạnh: “Đám trẻ bây giờ đều không được thành thật, tôi chỉ nói đừng để bị người ta lừa thôi! Lão Thẩm nhà chúng tôi chính là người tiếng tăm lừng lẫy trong toàn bộ giới điêu khắc. Tác phẩm nào của ông ấy mà người ta không coi như báu vật truyền đời chứ? Đừng để đến lúc điêu khắc cho các cậu xong rồi, các cậu lại hoàn toàn không liên lạc được với bác sĩ, vậy chẳng phải chúng tôi thua lỗi hay sao?” Đường Ân hơi nhíu mày, cảm thấy bà Thẩm này nói chuyện khiến anh có chút không thích nổi.
Viên Chi Am ngồi bên cạnh cười cười, cũng không nói gì, cho rằng bà lão đáng chết này ăn nói cũng ngang ngược thật, nếu bà ta biết Đường Ân là gia đình như thế nào, không biết có muốn nuốt những lời này.quay lại hay không.
“Nếu lo lắng thế thì chúng ta uống ngụm trà, trò chuyện, rồi ai về nhà nấy là được rồi!” Đường Ân cười, cũng không giải thích gì.
Sắc mặt ông cụ Thẩm cứng đờ, quay đầu quát lớn bà Thẩm một câu: “Ở đây có chỗ cho bà nói chuyện à? Tính cách bà như vậy, không thể không xen mồm vào sao?” Bà Thẩm không phục, hừ lạnh quay đầu đi.
Lúc này ông cụ Thẩm mới xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười áy náy: “Anh bạn trẻ Đường Ân bỏ qua cho, thật sự là bệnh tình của cháu gái tôi đã đến mức độ không thể nào kiên trì thêm được nữa rồi, cho nên chúng tôi mới đưa ra hạ sách này! Hơn nữa lão già tôi có chút tay nghề, cũng sợ bị người ta ngấp nghé…’ “Không sao cả!” Đường Ân cười, bưng chén trà lên, sau đó thản nhiên nói: “Lo lắng của cụ Thẩm cũng là chuyện nên làm! Nếu không tin, tôi sẽ gọi điện thoại trò chuyện với ông Steve ngay bây giờ…” “Thật sao?” Trong lòng ông cụ Thẩm chấn động, vội vàng năm tay Đường Ân: “Thật sự rất cảm ơn!” Đường Ân chỉ cười, không nói thêm gì: “Cần nói chuyện chứng minh không?” Ông cụ Thẩm do dự một lát, nhưng mà trong mắt ông cụ vẫn mang theo vẻ chờ mong.
Đường Ân biết, nếu muốn để ông cụ Thẩm xóa tan sự do dự này, vậy thì chắc chắn phải được nhìn thấy Steve. Nếu chẳng qua chỉ là gọi video cho Steve, anh thật ra cũng chẳng sao cả. Chuyện này một khi đã muốn làm, thì không thể để cho ông cụ Thẩm nghi ngờ được nữa.
“Vậy tôi gọi điện thoại, xin ông đợi một lát!” Đường Ân lấy điện thoại di động ra, sau đó tìm được phần mềm gọi video, bấm dấy số của Steve.
Tút tút tút…
Âm thanh đặc trưng của video vang lên, vang vọng khắp căn phòng, nhưng mà một phút trôi qua, cuộc gọi video từ đầu đến cuối vẫn không có ai bắt máy.
Đường Ân hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn thời gian, vừa đúng năm giờ, vội vàng nở nụ cười: “Hẳn là ông Steve vẫn chưa thức giấc, xin đợi một lát đã!” Sắc mặt ông cụ Thẩm hơi cứng ngắc: “Cũng được!” “Không phải là giả chứ?” Bà Thẩm liếc mắt nhìn Đường Ân, có vẻ không vui: “Đường Ân đúng không? Nếu chuyện này hoàn thành, chúng tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ cậu, đến lúc đó mặc sức ra tay, chuyện này đối với cậu cũng một báu vật truyền đời! Nếu cậu cứ ở đây lừa gạt chúng tôi, tuy rằng chúng tôi lớn tuổi, nhưng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt đâu!” Sắc mặt Đường Ân hơi tối đi, nhíu mày: “Bây giờ ở nước Mỹ mới là năm giờ sáng…” bên cạnh mở miệng, cô ta thật sự tin tưởng Đường Ân có năng lực này, nếu ngay cả một người trong hệ thống chữa bệnh của Mỹ mà Đường Ân cũng không liên lạc được, vậy anh còn có thể được coi như nhà quyền thế đứng đầu sao? “Cũng được, trước tiên chúng ta ngồi xuống đã, trò chuyện cái khác đi!” Ông cụ Thẩm cũng nói, chẳng qua vẻ mặt đã hơi gượng gạo: Đường Ân cũng không tiện rời đi ngay bây giờ, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
“Đường Ân này, vừa nãy cậu vẫn chưa nói, trong nhà cậu làm gì đâu đấy?” Bà Thẩm cười lạnh một tiếng, vẻ không hài lòng.
Đường Ân chần chừ, cười cười: “Làm chút kinh doanh nhỏ!” “Hóa ra là kinh doanh!” Bà Thẩm lẩm bẩm một câu, không nói gì nữa.
Đường Ân cũng không thèm để ý, nhà anh vốn kinh doanh thật, người khác nói như vậy, anh cũng không tiện mở miệng phản bác lại câu nào.
Viên Chi Am vẫn liên tục lắc đầu, người phụ nữ này quá cay nghiệt, việc kinh doanh và việc kinh doanh chưa chắc đã giống nhau đâu! Bày quầy bán hàng ở đầu đường kia gọi là người bán hàng rong, tập đoàn xuyên quốc gia thì gọi là nhà kinh doanh, danh tiếng và địa vị xã hội khác nhau, nào có cùng một ý nghĩa được? “Gần đây làm ăn rất tốt!” Ông cụ Thẩm vội cười, nhưng ông cụ biết, tối hôm đó Đường Ân ra giá năm mươi triệu, việc kinh doanh trong nhà chắc chắn không thể nào nhỏ được. Có điều trong mắt ông cụ, cũng đơn giản là kinh doanh lớn một chút mà thôi, còn chưa đến mức như thế nào cả. Nếu bản thân mình điêu khắc cho anh một báu vật truyền đời nào đó, cũng đủ để nhà bọn họ cảm tạ ơn đức lắm rồi.
Đường Ân cười cười, không nói gì cả, mà chỉ nhìn từng món ăn đã được đưa lên bàn, rút đũa ra.
“Ông cụ Thẩm, nếm thử món ăn này xem thế nào!” Viên Chi Am cười, đẩy một đĩa thức ăn vừa bưng lên đến bên cạnh ông cụ Thẩm, nhưng ánh mắt vẫn để ý đến Đường Ân.
Dựa vào sự giới thiệu của Dương Cầm, Đường Ân sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ này cho lắm, hơn nữa cũng không có vẻ kiêu ngạo gì, bộ dạng hành động cô ta như vậy chẳng qua chỉ muốn thử một lần, xem xem có phải Dương Cầm đang lừa gạt cô ta hay không. Quả nhiên, Đường Ân không có phản ứng gì, khiến trong lòng cô ta có chút vui mừng.
Ông cụ Thẩm gật đầu, vươn đũa ra, hờ hững nếm thử một miếng rồi khẽ gật đầu: “Coi như không tệ!” Viên Chi Am cười, đôi mắt đẹp long lanh, cô ta đang đánh vào tâm lý, ông cụ Thẩm có năng lực đến mức nào ở thành phố Giang, trong lòng cô ta lại không rõ hay sao? Nếu lần này thật sự phục vụ chu đáo ông cụ Thẩm, như vậy sau này ông cụ Thẩm có bán đấu giá sản phẩm điêu khắc nào, người đầu tiên ông cụ nghĩ đến chắc chắn là bán đấu giá Gia Phúc.
“Đây chính là nơi tôi đặc biệt chọn lựa, ông cụ Thẩm thích là tốt rồi!” Viên Chi Am cười nói, mặt rất tự đắc.
Đường Ân nhìn một cái, nhếch miệng lên cười.
“Đường Ân này, hay là thử lại lần nữa đi?” Ông cụ Thẩm buông đũa xuống, chần chừ nhìn Đường Ân.
Nếu đã đến đây rồi, chắc chắn là liên quan đến chuyện của ông Steve, vừa nấy không gọi điện thoại được, bây giờ chắc chắn phải thử lại lần nữa.
“Lần này đừng có mà không gọi được nữa nhé, vậy coi như mất mặt…” Bà Thẩm bĩu môi nói.
Ông cụ Thẩm nhíu mày, lần này không hề trách mắng, chẳng qua chỉ hướng ánh mắt về phía Đường Ân.
Đường Ân cười cười, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm cuộc gọi video với ông Steve.
Tút tút tút…
Âm thanh vẫn kéo dài liên tục, nhưng không kết nối được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!