Chương 97.
Đường Ân đứng ngoài cửa ra vào, hơi ngẩn ra, dựa theo lý thuyết anh đã nộp tiền thuốc men cho Đinh Huyên rồi cơ mà, sao lại còn phải nộp tiền thuốc men nữa vậy? “Doanh Doanh, anh chỉ không muốn anh em của anh giúp anh gánh vác… Chuyện này em giúp anh một tay, mấy ngày nữa anh sẽ trả em…” Vì gương mặt Đinh Huyên vẫn đang sưng phù, cho nên khi nói chuyện không được trôi chảy.
“Không muốn anh em của anh đến gánh vác? Ý của anh là muốn em gánh vác, đúng không? Rốt cuộc là anh có thể một đao cắt đứt với anh em kia của anh không?” Phó Doanh mở to hai mắt, có chút không thể tin nổi nhìn Đinh Huyên.
Sắc mặt Đinh Huyên hơi ảm đạm: “Doanh Doanh, anh hứa với em, trong vòng một tuần, chắc chắn anh sẽ trả lại số tiền này cho eml” “Một tuần sao? Anh có biết tiền thuốc.
men này đắt cỡ nào không? Nhà họ Đinh các anh chỉ toàn thất bại thôi, anh còn mở miệng vay tiền em nữa sao?” Phó Doanh có chút thất vọng lắc đầu, đứng.
dậy: “Định Huyên, thật ngại quá, nếu anh còn tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự không hợp nhau!” “Doanh Doanh…” Định Huyên có chút nóng nảy, sốt ruột vội vàng giấy giụa đứng dậy. Chẳng qua tình trạng vết thương trên người quá nặng, hoàn toàn không có cách nào, chỉ đành nhe răng trợn mắt nằm trên giường: “Doanh Doanh…” “Mẹ em sẽ không đồng ý đâu!” Phó Doanh lắc đầu, xoay người định rời đi.
Đường Ân hơi kinh ngạc, không ngờ được hai người đã gặp ba mẹ rồi sao? Lúc này, sau lưng có tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng đi tới, sau khi nhìn thấy Đường Ân thì hơi kinh ngạc nhíu mày, cũng không để ý, xoay người vượt qua Đường Ân, đi vào trong phòng bệnh.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Phó Doanh nhìn thấy người phụ nữ này, vội vàng bước lên hai bước, kéo tay bà ta.
Triệu Thanh Mai nhíu mày một cái, nhìn Định Huyền đang nằm trên giường vẻ.
ghét bỏ, giọng nói lộ ra vẻ tức giận,: “Doanh Doanh, ai cho con đến đây?” Sắc mặt Phó Doanh khó coi, hơi khó nói.
Triệu Thanh Mai quát lạnh một Phó Doanh gần như bật khóc: “Mẹ, Đinh Huyên anh ấy xảy ra chuyện, con chỉ đến thăm một lát…
“Ai cho con đến thăm nó? Nó chỉ là một con chó hoang, hàng ngày chỉ biết đánh nhau ở bên ngoài, ai cho con đến thăm nó?” Triệu Thanh Mai nổi giận, chỉ vào Đỉnh Huyên: “Nó có tương lai gì? Hả? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, bảo con cách xa nó ra, tại sao con không chịu nghe?” Phó Doanh sắc mặt khó coi, vẫn luôn cúi thấp đầu.
Định Huyền vội vàng cười cười: “Dì Triệu, là cháu bảo Doanh Doanh đến đây, dì đừng trách cô ấy…” “Cậu bảo Doanh Doanh đến sao?” Triệu Thanh Mai vừa nghe thấy vậy, lập tức.
nổi giận chỉ Đinh Huyền: “Cậu dựa vào.
cái gì mà bảo Doanh Doanh đến đây? Đinh Huyên. tôi nói cho cậu biết, cậu đừng mơ làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Thật sự cho rằng chúng tôi không hiểu được ý đồ xấu xa của nhà họ Định các cậu sao? Doanh Doanh nhà chúng tôi là ai chứ, cậu cảm thấy cậu xứng với nó sao?” Sắc mặt Đinh Huyên có chút khó coi.
Triệu Thanh Mai hừ lạnh: “Vốn cho rằng thi đỗ đại học thành phố Giang, có lẽ còn có thể kiềm chế một chút, cũng không ngờ lại ra ngoài đánh nhau với người ta! Không ngờ được chẳng những cậu không kiềm chế chút nào, còn làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn? Trước đây nhà họ Đỉnh các cậu cũng là nhà có tiền, tại sao lại nuôi ra một con chó.
hoang chỉ biết cắn người như cậu vậy…” Sắc mặt Đinh Huyên trong nháy mắt lạnh xuống: “Dì Triệu, nhà họ Đinh chúng cháu vẫn có thể vùng lên! Dì cũng biết chuyện giữa cháu và Doanh Doanh…” “Vùng lên sao? Các cậu chờ chết đi! Còn đòi vùng dậy sao!” Triệu Thanh Mai hừ lạnh một tiếng, kéo Phó Doanh ra sau lưng, nhìn Đinh Huyên: “Chuyện của cậu và Doanh Doanh, nếu thật sự không muốn tôi nhúng tay vào, vậy lấy ba mươi triệu tiền sính lễ ra đây, nếu không thì không bàn nữa…” “Cháu…” Môi Định Huyên mấp máy.
Triệu Thanh Mai khinh bỉ liếc nhìn: “Không có tiền sao? Không có tiền thì đừng có ở chỗ này giả vờ làm ông lớn nữa đi, tôi không có nhiều thời gian ở.
đây chơi với cậu, cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, nghèo đến nỗi cơm cũng chẳng có mà ăn, còn mơ tưởng Doanh Doanh nhà chúng tôi sao?” Vừa dứt lời, Triệu Thanh Mai đã kéo Phó Doanh đi ra ngoài cửa, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó đã biết cậu ta là cái đức hạnh này từ lâu ả đời cũng chẳng có tương lai gì, nếu thật sự lấy.
được ba mươi triệu ra đây, mẹ sẽ đập đầu chết ở đây…” Đường Ân vẫn đứng ở cửa ra vào, tận mắt nhìn thấy hết cảnh tượng này, lông mày nhíu lại, di chuyển bước chân đi tới trước mặt Triệu Thanh Mai, chặn cửa lại.
Triệu Thanh Mai sửng sốt một lát, sắc mặt có chút khó coi: ‘Lại là chó hoang từ đâu ra đây? Chặn đường ở chỗ này? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt cậu còn muốn giữ mẹ con chúng tôi ở lại đây?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn một cái, cười khẩy nói: “Tôi cũng không có can đảm đứng đây chặn chó hoang đâu!” “Cậu nói cái gì?” Triệu Thanh Mai hơi nổi giận, chỉ vào Đường Ẩn: “Lặp lại lời cậu vừa nói một lần nữa!” “Chó hoang!” Đường Ân cười lạnh một tiếng, nhướn mày nói: “Sao hả? Không phục à? Bây giờ mặc dù anh em của tôi không có ba mươi triệu, nhưng mà tôi tin tưởng cậu ấy, không quá ba năm nữa, đừng nói là ba mươi triệu, cho dù là ba trăm triệu cậu ấy cũng có thể lấy ra được… Còn bà thì sao?” “Lại còn gặp một kẻ thích chém gió…” Triệu Thanh Mai cười lạnh một tiếng.
Đường Ân cười, nghiêng đầu: “Cho đến bây giờ con người tôi chưa từng chém gió, bởi vì anh em của tôi đã nhận được thư mời làm việc của tập đoàn Trung Ân, cấp bậc tổng giám đốc… Chỉ cần hôm nay bà bước qua cánh cửa này, bà sẽ phải suy nghĩ lại đấy…” Triệu Thanh Mai vừa nghe thấy tập đoàn Trung Ân, sắc mặt hơi thay đổi.
Tập đoàn Trung Ân chính là công ty của Bùi Hạc, mấy năm nay danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Giang, làm sao bà ta có thể chưa từng nghe thấy được? “Mẹ…” Phó Doanh có chút cầu xin gọi một tiếng.
“Đi… Về nhà với mẹ! Nghe những tên côn đồ này khoác lác ở đầy, còn không bằng về nhà xem kịch đi! Nếu Đinh Huyên có tương lai thì ngày mai mẹ con có thể đi làm ở Liên Hợp Quốc rồi!” Triệu Thanh Mai cười lạnh một tiếng, kéo Phó Doanh ra khỏi phòng.
Đường Ân nhìn cảnh tượng này, khẽ thở đài một tiếng.
€ó rất nhiều chuyện, cho dù anh có vươn tay ra, e rằng cũng chưa chắc đã thay đổi được cái gì. Chuyện này còn cần bản thân Đinh Huyên phải mạnh mẽ, thật sự có một ngày đứng trước mặt Triệu Thanh Mai, vậy mới có thể lấy lại chút thể diện được.
Đỉnh Huyên nẵm trên giường bệnh, sắc mặt đau thương.
Đường Ân đã đi tới, vỗ võ bả vai anh ấy: “Sao rồi?” “Không sao! Đây có là gì chứ? Cũng không tính là chuyện gì cả!” Đinh Huyên cố ép mình nặn ra nụ cười: “Tôi phúc lớn mạng lớn, chuyện này mà cũng không sao, vậy tương lai chắc chắn sẽ có hạnh phúc cả đời đang đợi tôi!” Đường Ân mỉm cười, nhìn vết thương trên người anh ấy, tuy rất nhiều vết thương da thịt, nhưng không tổn hại đến xương cốt và nội tạng, cho nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện vừa nãy là sao vậy?” Đường Ân tùy ý hỏi một câu.
“Vừa nãy cái gì?” Đinh Huyên giả ngu.
Đường Ân cười cười: “Không coi tôi là anh em sao?” Sắc mặt Đinh Huyên cứng ngắc, lúng túng cười một tiếng: “Cái gì chứ, chỉ là chút mâu thuẫn gia đình thôi mà, còn có thể thế nào được chứ?” Đường Ân nhìn gương mặt Đinh Huyên, ánh mắt nhìn anh hơi né tránh, cũng biết thăng ranh này đang nói dối. Giọng nói của Triệu Thanh Mai này chắc chắn không phải là mâu thuần gia đình gì, sợ là có chút nỗi niềm khó nói rồi.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Đỉnh Huyên thổn thức một tiếng.
Đường Ân nhìn anh ấy chằm chằm, không chớp một chút nào.
“Mẹ nó cậu nhìn chăm chăm ông đây như vậy, ông đây cũng không phải người đẹp cởi sạch…” Đinh Huyên tức giận mắng một tiếng, muốn xoay người, nhưng toàn thân lại cảm thấy đau nhức, nhếch miệng kêu to một tiếng, thân hình không kiềm chế được run lên.
Đường Ân lắc đầu, than nhẹ: “Cậu thích cô gái kia sao?” Thân hình Đinh Huyên hơi run lên, sắc mặt dường như lập tức suy sụp.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!