Lọc Truyện

Ta Dựa Vào Ác Độc Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Lục Giới (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Yên Liễu Liễu bị hắt nước đến tỉnh lại

Một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, hơi lạnh thấu xương trộn lẫn đau đớn phút chốc chảy khắp toàn bộ thân thể.

Tay nàng bị dây tiên tác trói lại, cả người đều là vết roi lớn nhỏ, trên bạch y rách nát nhuộm đầy màu máu đậm nhạt có đủ, đã không nhìn ra màu sắc vốn có.

Trong cổ họng có máu chảy ra, nàng buồn bực ho khan một tiếng, nuốt máu trở về: "Nước trong Dao trì trân quý, đem hắt lên người ta như vậy, các ngươi không ngại làm bẩn thiên vật sao?"

"Yên Liễu Liễu, ngươi cũng biết mình không xứng sao?"

Một thiếu niên tiên quân đỏ mắt cao giọng mắng: "Thứ tâm địa rắn rết ngươi, ai cho ngươi lá gan dám thiêu tiên thể của Thượng tiên? Ngươi đáng bị rút hết tiên cốt, đẩy khỏi tiên đài, chết trăm lần không đáng tiếc!!"

"Ây da Nhận Mộc tiểu tiên chớ có nói nhảm với ả ta làm gì, cứ trực tiếp rút tiên cốt của ả là xong." Có tiên quan tức giận chỉ trích: "Năm đó tiên ma chi tranh, Đấu Tinh Thượng tiên vì bảo vệ tiên tộc ta mà chết trận, các Thượng tiên khác tận lực cố gắng mới bảo tồn được tiên thể người, hiện giờ lại bị một ngọn lửa thiêu rụi, thật sự là, thật sự là...."

Có lẽ lời nói tiếp theo quá thô bỉ, tiên quan kia chỉ phồng má trừng mắt nhìn Yên Liễu Liễu, trong miệng vẫn không cách nào nói xong những lời thô bỉ còn lại.

Yên Liễu Liễu nhấc mí mắt lên, thấy bọn họ đều đang bày ra vẻ mặt tức giận, nàng đột nhiên khàn khàn cười ra tiếng.

Đấu Tinh Thượng tiên vạn năm trước đã chết vào ngày tiên ma chi tranh, thần hồn nghiền nát, chỉ lưu lại một cỗ tiên thể, cỗ tiên thể kia mới vừa rồi bị nàng một thanh lửa hỏa thiêu.

Nàng nhắm mắt bật cười: "Muốn rút muốn nhổ thì làm nhanh đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Tiểu tiên tên Nhuận Mộc kia chỉ vào mũi nàng mắng: "Ngươi còn không biết hối cải?"

Yên Liễu Liễu giống như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười gì đó, trực tiếp cười ra tiếng: "Hối hận? Vì sao ta phải hối hận?"

Nàng là phàm nhân thành tiên, trải qua bảy mươi hai đạo kiếp phi thăng, đã sớm cắt đứt tình căn, tâm can đều phế, cái gì là thương hại, cái gì là nhân từ nàng đã sớm quên hết.

Đấu Tinh Thượng tiên vì bảo vệ tiên tộc mà chết trong cuộc ma tranh vạn năm trước, nhưng những chuyện hàng vạn năm trước có liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ mới phi thăng không quá tám trăm năm mà thôi.

Huống chi, hai trăm năm trước, nàng bị sư tôn cưỡng chế nhét vào một phách tàn hồn của vị Đấu Tinh kia

Hai trăm năm nay, hồn phách của Đấu Tinh ở trong linh phủ nàng càng ngày càng mạnh hơn, nếu như Đấu Tinh sống lại chiếm lấy thân thể nàng, vậy nàng liền không thể tồn tại.

Nhuận Mộc tiểu tiên bị nàng chặn đến á khẩu không nói nên lời, một roi quăng lên người nàng, nửa ngày sau lại nói: "Ngươi, ngươi... Ngươi hỏa thiêu tiên thể của Đấu Tinh Thượng tiên!"

Trong cổ họng Yên Liễu Liễu trào ra mùi máu tươi, nàng liếm liếm môi, kẽ phi phi mấy tiếng: "Ta muốn đốt thì đốt, còn cần phải chọn ngày sao?"

Nhuận Mộc bị nàng làm tức đến cả mặt đều đỏ lên, lại quăng thêm một roi lên người nàng, linh lực trong tay cuồn cuộn: "Ta phi! Độc phụ, hôm nay ta sẽ phế ngươi!"

Chiêu thuật của hắn còn chưa đánh tới trên người Yên Liễu Liễu, đột nhiên có người nói: "Nhuận Mộc tiên quân, nói gì ả cũng là đồ đệ của Trọng Quang Đế quân, chúng ta làm thế này còn chưa có thông báo qua, tự tiện làm theo ý mình lỡ như đắc tội đến Đế quân thì sao?"

"Đấu Tinh Thượng Quân vạn năm trước cùng Đế quân phạt ma, thấy được tình nghĩa cao hơn sinh mệnh, chẳng lẽ còn thua kém độc phụ tâm địa rắn rết này?" Nói rồi, Nhuận Mộc vung tay áo lên.

Hắn đi đến bên cạnh Yên Liễu Liễu, xương ngón tay nắm chặt đến vang lên răng rắc, sau đó "bốp" một cái tát vào mặt nàng: "Bản quân hôm nay nhất định phải rút tiên cốt của ả, nếu Đế quân trách phạt, ta sẽ tự mình gánh!"

Yên Liễu Liễu bị đánh đến quay mặt đi, có tơ máu đỏ thẫm từ khóe môi nàng tràn ra.

Trên mặt nàng sưng lên một mảnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Nhuận Mộc, cười đến có chút khàn khàn: "Nói nhảm cũng nhiều ghê, nếu không nhanh chóng giết ta, phàm dù ta chỉ còn một hơi tàn, ta cũng sẽ kéo theo toàn bộ tiên tộc các ngươi bồi táng cùng ta, đừng ai nghĩ sẽ sống được thêm một ngày!!"

Nhuận Mộc tức giận đến bật cười, đánh một đạo chú thuật lên người nàng: "Yên Liễu Liễu, ngươi xem bộ dạng rắn rết này của ngươi, giả vờ không nổi nữa sao? Ngày thường không phải đối xử với người khác đều là một bộ dạng nhu thuận tươi cười, trước kia ta còn nói ngươi là đang giả vờ bọn họ còn không tin."

Hắn đưa tay chỉ vào Yên Liễu Liễu, quay đầu lại nhìn về phía sau nhóm tiên quan: "Bây giờ các ngươi đã tin chưa?"

Đám tiên quan phía sau hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận: "Đúng vậy, trước kia ả vừa gặp đã cười, giọng điệu nói chuyện cũng ngọt, ai biết được dưới lớp da lại cất giấu một tâm địa rắn rết."

Nhuận Mộc hừ lạnh một tiếng, bàn tay đặt lên đầu vai Yên Liễu Liễu, bắt đầu thi triển tiên lực rút tu vi của nàng, trong miệng còn mắng: "Hôm nay ta rút tu vi của ngươi, đạp ngươi xuống Tru Tiên Đài, xem ngươi còn có thể cười đến bao giờ!"

Cả người Yên Liễu Liễu đau đến phát run, nhưng trong mắt lại cực kỳ hưng phấn.

Bên cạnh có một tiên quân thấy dáng vẻ này của nàng, nhịn không được lui về phía sau hai bước, vỗ vỗ bả vai Nhuận Mộc, nhỏ giọng nói: "Nhuận Mộc tiên quân, ta luôn cảm thấy ả có chút không bình thường. Xưa nay tu vi ả cao như vậy, sao có thể dễ dàng khuất phục chịu trói, để chúng ta tùy ý khinh nhục ả như thế?"

Nhuận Mộc không phản ứng.

Tiên quân kia suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta dừng tay trước đi, chờ Trọng Quang Đế quân tới rồi nói sau. Ta càng nghĩ càng thấy không đúng, luôn cảm thấy ả là cố ý để chúng ta bắt được, dường như chính là muốn chúng ta đẩy ả xuống Tru Tiên Đài."

Nhuận Mộc vẫn chưa dừng động tác, nói: "Ngươi thương hại ả?"

Tiên quân kia lắc đầu, lập tức câm miệng không nói lời nào.

Lực đạo trong tay Nhuận Mộc tăng thêm, tiếp tục rút tu vi Yên Liễu Liễu.

Trên trán Yên Liễu Liễu đều là mồ hôi lạnh, nàng duỗi đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên khóe môi mình, thở hổn hển nói: "Không biết Đấu Tinh bị ta một ngọn lửa thiêu rụi đi tiên thể, có còn cảm nhận được đau đớn hay không?"

Thanh âm nàng khàn khàn: "Nhuận Mộc, không bằng ngươi đoán thử xem, khụ... Đoán xem lúc nàng ta mất đi ý thức bị hỏa thiêu, có cảm nhận được nửa phần đau đớn như ta hiện tại không?"

Ánh mắt Nhuận Mộc đỏ lên như thể sắp nhỏ máu, mím chặt môi, cả người tức giận đến phát run.

Hắn dồn hết khí lực ngưng tụ một đạo tiên lực, "bùm" một tiếng, một đạo ánh sáng liền đánh lên người Yên Liễu Liễu.

Yên Liễu Liễu rốt cuộc không nhịn được hét ra tiếng, đau đến mức đại não chỉ còn một mảnh trống rỗng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếng hét của nàng vừa dừng lại, phía sau đám tiên quan đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lẽo.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Yên Liễu Liễu thở hổn hển một hồi, sau đó ngước mắt nhìn lại, trên mặt các tiên quan vừa rồi còn căm phẫn lúc này đều ngây ngẩn cả người.

Họ do dự nửa ngày, mới chậm rãi tách ra một con đường, để lộ ra Yêu đang bị trói trên trụ Tru Tiên Đài, cũng để Yên Liễu Liễu không còn ngăn cách gì nhìn thấy Trọng Quang Đế quân.

Cả người Trọng Quang Đế quân đều xinh đẹp, lông mày dài, mắt phượng, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng màu rất nhạt.

Xưa nay y luôn lãnh đạm, trước giờ đối với người khác luôn có cảm giác xa cách, nhưng lúc này lại trực tiếp thuấn chuyển đến bên cạnh nàng.

Y đưa tay như muốn chạm vào nàng, nhưng nhìn thấy cả người nàng đầy vết thương, cuối cùng ngón tay chỉ dừng trước người nàng.

Cùng lúc đó, uy áp (áp lực) ở Tru Tiên Đài nháy mắt tăng vọt, trực tiếp đè ép tất cả tiên quân ở đây đến không thở nổi.

Trọng Quang Đế quân lạnh lùng nói: "Thiên quy điều thứ hai mươi bảy, cấm tự tiện dụng hình."

Nhuận Mộc nghe vậy, rùng mình một cái, nhưng rất nhanh lại đứng lên: "Đế quân! Vừa rồi ả châm một mồi lửa thiêu tiên thể Đấu Tinh Thượng tiên, phạm phải tội nghiệt như thế, có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội! Chẳng lẽ Đế quân muốn bao che ác đồ?"

Trọng Quang Đế quân không nói gì, cởi tiên tác (dây trói tiên) trên người Yên Liễu Liễu.

Yên Liễu Liễu phun ra một ngụm máu, ngữ khí mang theo chút châm chọc: "Bao che?"

Giọng điệu nàng nhẹ tênh.

Trọng Quang Đế quân nghe vậy, tay chuẩn bị động lúc này dừng lại.

Yên Liễu Liễu liếm liếm vết thương trên môi, ngửa đầu nhìn ánh mắt Trọng Quang: "Sư tôn, người sẽ bao che cho ta sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT