Yên Liễu Liễu tiếp tục nhỏ giọng nói: "Hai trăm năm nay, ta thường nghĩ, sao mỗi ngày đều phải vô duyên vô cớ gánh nỗi đau tê tâm liệt phế, giống như có thứ gì đó ngang ngược đập vào linh phủ ta, mãi đến hôm nay mới nhớ được nguyên nhân, nhớ tới ký ức vốn đã bị sư tôn rút sạch ngày đó."
Nàng lui về phía sau một bước nhỏ, lui đến bên cạnh Tru Tiên Đài, nói: "Sư tôn muốn dùng linh phủ của ta tu dưỡng một phách của nàng, để ta làm lô đỉnh(*) cho nàng?"
(*) cái này mấy bạn đọc truyện tu tiên chắc biết: Giải thích dễ hiểu thì lô đỉnh là cái cục đá nhét nguyên liệu vào để luyện đan, luyện dược.
Vạn năm trước Đấu Tinh bị sát khí của Ma tôn giết chết, các Thượng tiên tìm kiếm vạn năm, cũng chỉ tìm được một luồng tàn hồn dính đầy sát khí của Đấu Tinh, ngay cả pháp khí dưỡng hồn bật nhất tiên giới cũng không cách nào tu dưỡng được hồn phách nàng, càng đừng nói đến việc làm cho hồn phách Đấu Tinh trở về trong thân thể nguyên bản.
Mà căn cốt Yên Liễu Liễu cực tốt, cả đời khó gặp, ai ai cũng nói nàng là mầm mống tu luyện tốt, như thể trời sinh là để tu tiên, nếu nói chuyện đem tàn hồn của Đấu Tinh bỏ vào thân thể nàng tẩm bổ, sau đó lại để cho hồn phách Đấu Tinh chiếm cứ thân thể nàng, như vậy mới giải thích được chuyện dẫn hồn kia.
Trọng Quang nghe vậy, lúc này mới ngước mắt nhìn nàng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, cũng không trả lời vấn đề của nàng, chỉ thản nhiên nói: "Theo ta trở về."
Vừa rồi Yên Liễu Liễu nhỏ giọng nói chuyện, lúc này lại không tiếp tục đè nén thanh âm, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn, nếu ta chết, người sẽ nhớ kỹ ta chứ?"
Nhuận Mộc phía sau nghe thấy những lời này, hung tợn nói: "Ngươi chết thì chết, còn vọng tưởng được Đế quân nhớ kỹ, nằm mơ!"
Hắn mắng: "Ngươi nhiều lắm chỉ là một trong đông đảo những đệ tử Đế quân thu trong phàm thế, dựa vào tâm ngoan mới đi tới bước này, tự mình cắt đứt tơ tình mới phi thăng thành tiên! Hiện giờ ở tiên giới Đế quân vẫn nhận ngươi làm đồ đệ, cũng đã là ân đức lắm rồi, ngươi còn vọng tưởng ngài ấy nhung nhớ ngươi?"
Năm đó sau khi tiên ma chi tranh, Trọng Quang đế quân lâm vào ngủ say, thần hồn nhập phàm trần mấy ngàn năm, trong lần hạ phàm thu một ít đệ tử, Yên Liễu Liễu cũng là người duy nhất trải qua trùng trùng điệp điệp kiếp số phi thăng thành tiên.
Phía sau có một tiểu tiên nga nghe vậy che miệng nhỏ giọng cảm thán: "Tình căn của nàng ta là do tự mình cắt đứt?"
Tình căn là thứ bẩm sinh của sinh linh trong lục giới, nỗi đau cắt đi tình căn không thua gì xé rách linh hồn, ngay cả các Thượng tiên cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, huống chi lúc ấy Yên Liễu Liễu chỉ là một phàm nhân.
Còn nữa, phàm nhân có thể phi thăng lại càng ít, phần lớn là tự mình đoạn tình tuyệt ái, tuyệt đối sẽ không có người điên đến mức trực tiếp cắt đứt tình căn của mình đi.
Tiểu tiên nga nói: "Vì Phi thăng lại có thể đối xử tàn nhẫn với bản thân mình như vậy sao?"
Trọng Quang Đế quân nghe thấy bọn họ líu ríu, đột nhiên hơi nghiêng đầu, nhếch môi lạnh lùng nói: "Đi lĩnh phạt."
Vẻ mặt y vẫn không nhìn ra cảm xúc, nhưng nghe ngữ khí dường như mang chút kiềm nén.
Nhuận Mộc gân cổ nói: "Đế quân! Xưa nay ngài tuy có hơi lãnh đạm, nhưng đối với người khác vẫn luôn khoan dung, rất ít khi dùng thiên điều trách phạt chúng ta, người mọi người kính trọng nhất vẫn luôn là ngài, nay ngài lại vì Yên Liễu Liễu mà ép chúng ta đi lĩnh phạt? Chẳng lẽ ngài thực sự muốn bao che ác đồ?!"
Ngón tay Trọng Quang khẽ gõ, lặp lại lần nữa: "Thiên quy điều thứ hai mươi bảy, cấm tự tiện động hình."
Sắc mặt Nhuận Mộc đỏ lên, nửa ngày không nói nên lời, liền đứng trước mặt Trọng Quang tức giận nhìn y.
Các tiên quan phía sau đều có chút sợ hãi, không dám chống đối Trọng Quang, vì thế kéo tay áo Nhuận Mộc: "Nhuận Mộc tiên quân, mau đi thôi."
Ngay sau đó một đám người lôi kéo rời đi, trước Tru Tiên Đài chỉ còn lại Trọng Quang cùng Yên Liễu Liễu.
Trọng Quang đứng tại chỗ, nhìn Yên Liễu Liễu bên cạnh Tru Tiên Đài, lại mở miệng nói: "Quay về."
Yên Liễu Liễu vẫn còn ngồi xổm ở đó, tay ôm mặt, hơi ngửa đầu, nhìn y cười: "Sư tôn ơi là sư tôn, Liễu Liễu không muốn làm lô đỉnh chút nào, nếu Đấu Tinh sống lại trong thân thể ta, ta sẽ mất mạng."
Thanh âm của nàng rất ngọt ngào, mặt dù cổ họng khàn khàn, nhưng cả hơi thở cũng mang theo ngọt ngào: "Gần đây dưới Tru Tiên Đài ma khí đại thịnh, mặc dù là yêu khí tà khí, nhưng có thể trợ giúp vạn vậy, người đoán thử xem, nếu ta ngã xuống đó có chết hay không?"
Đang nói, dưới chân nàng trực tiếp dùng sức, cả người ngã về phía sau, không chút phòng bị lơ lửng rơi xuống Tru Tiên Đài.
Trọng Quang thấy thế mất đi sự trầm ổn ban nãy, một tay đưa ra lao đến bắt lấy tay nàng, trong giọng nói khó có khi mang theo chút tức giận áp chế: "Yên Liễu Liễu, điên rồi sao?"
Tóc Yên Liễu Liễu bị gió thổi đến lộn xộn, nhếch môi nói: "Ta không điên, Tư Không Khải."
Trọng Quang Đế quân tên là Tư Không Khải, nhưng tất cả mọi người tiên giới đều tôn xưng y một tiếng "Trọng Quang Đế quân" đã ngàn vạn năm, đến mức y sắp quên mất mình cũng có tên.
Tay Yên Liễu Liễu bị y túm lấy, cánh tay bị kéo đến đau nhức, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện gì: "Sư tôn biết vì sao ta muốn đốt tiên thể của Đấu Tinh không?"
Nàng sinh ra vốn đã có một gương mặt đơn thuần vô hại, nhìn qua giống như không có tâm tư gì xấu xa, nhưng lúc này lại cười haha nói: "Bởi vì trong tay Nhuận Mộc tiên quân có chìa khóa Tru Tiên Đài, mà hắn lại coi Đấu Tinh Thượng tiên là tín ngưỡng, ta đốt tiên thể nàng, Nhuận Mộc tiên quân nhất định sẽ mang ta đến Tru Tiên Đài, sau đó phế tu vi ta, rút bỏ tiên cốt ta."
Nói xong, nàng lại chớp chớp mắt: "Sư tôn, tu vi của ta bị phế rồi, linh lực có thể tẩm bổ cho Đấu Tinh Thượng tiên cũng không còn, một phách của nàng ta chốc lát nữa cũng sẽ không cách nào sinh trưởng trong linh phủ ta, có lẽ như vậy ta sẽ chết chậm đi một chút."
Ánh mắt Tư Không Khải có chút đỏ lên, bàn tay nắm lấy tay nàng càng lúc càng dùng sức, dùng linh lực muốn kéo nàng lên, trong thanh âm đè thấp mang theo tức giận: " YÊN - LIỄU - LIỄU!"
Yên Liễu Liễu cười "Dạ" một tiếng: "Sư tôn, nếu ta nhảy xuống rồi, cũng không biết là chết hay sống."
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng mơ hồ có chút hưng phấn, cả người lơ lửng dưới Tru Tiên Đài, bị gió thổi đến có chút tán loạn: "Nếu ta chết, liền sẽ mang theo một phách của Đấu Tinh Thượng tiên cùng chết, người phải nhớ rõ ta, nhớ rõ là ta mang theo một phách kia bồi táng cùng ta. Cùng ta chết không có chỗ chôn _____!!!"
Dứt lời, nàng không đợi Tư Không Khải dùng linh lực, mà trực tiếp dùng chút linh lực ít ỏi còn sót lại mạnh mẽ xé nát phần tay áo bị kéo lại, cả người thoát được kiềm chế của Tư Không Khải, rơi khỏi Tru Tiên Đài."
Hôm nay gió lớn, gió che đi ánh mắt nàng, nàng không nhìn được biểu tình của Tư Không Khải nữa.
Ánh mắt nàng bị gió thổi đến đau đớn, liền dứt khoát nhắm mắt lại.
Tru Tiên Đài, Tru Tiên Đài, tác dụng của nó chính là Tru Tiên.
Tiên cốt Yên Liễu Liễu đã vỡ vụn, hiện giờ là thân thể phàm thai, còn mang theo thương tích đầy người, nếu rơi từ Tru Tiên Đài xuống, đại khái là thập tử vô sinh(*)
(*) Thập tử vô sinh - mười phần là sẽ chết, không thể sống.
Nhưng gần đây ma khí dưới Tru Tiên Đài đại thịnh, trợ phát vạn vật.
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt nàng là một mảnh hoang vu, bốn phía đỏ như máu, cực kỳ giống vùng hoang vu của Ma tộc trong truyền thuyết.
Yên Liễu Liễu tự nhéo mình một cái, nhỏ giọng nói: "Ta... Cược đúng rồi?"
Hiện giờ ma khí dưới Tru Tiên Đài đại thịnh, nàng chính là nhìn trúng điểm này, mới tính đến chuyện sau khi đốt tiên thể của Đấu Tinh sẽ nhảy xuống ___
Căn cốt nàng cực tốt, tu vi lại cực cao, chỉ mới phi thăng tám trăm năm, tiên giới đã ít có ai là đối thủ của nàng.
Lấy tu vi trước mắt của nàng mà nói, cho dù không tu hành nữa, cũng sẽ có linh lực cuồn cuộn không ngừng tự động bị thân thể hấp thu, hồn phách Đấu Tinh cũng sẽ bởi vậy rất nhanh trưởng thành, chiếm cứ thân thể của nàng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa nếu tiếp tục ở lại Tiên giới, cho dù phế đi tiên cốt, những tiên nhân kia chắc hẳn cũng sẽ có ngàn vạn phương thức khiến nàng dưỡng hồn thay Đấu Tinh.
Nhưng nếu phế hết tu vi, loại bỏ tiên cốt, lúc ma khí đại thịnh nhảy xuống Tru Tiên Đài, vận khí tốt có thể nhặt lại một mạng, lại lần nữa tu hành, trong lúc đó tìm kiếm phương pháp loại bỏ một phách kia của Đấu Tinh là được, còn nếu vận khí không tốt, vậy liền mang theo một phách kia của Đấu Tinh cùng chết không có chỗ chôn.
So với ở tiên giới, cách này ít nhất vẫn còn một đường sống. Dù sao trái phải đều là chết, còn không bằng dùng tính mạng cược một lần.
Nghĩ xong Yên Liễu Liễu chống người chuẩn bị đi.
Không ngờ vừa muốn đứng dậy, trên đùi theo đó truyền đến một trận đau đớn thấu xương, chân nàng mềm nhũn căn bản không thể động đậy.
Nàng lại đưa tay chạm vào chân trái của mình một chút, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Gãy rồi?"
Lông mày nàng hơi nhíu lại, nâng tầm mắt lên, đánh giá bốn phía xung quanh, muốn tìm xem gần đó có thứ gì có thể thay thế nạng hay không, nhưng liền thấy xa xa hình như có bày một trận pháp cực kỳ phức tạp, mà chỗ của nàng đứng chính là mắt trận, dưới chân có ma khí đỏ tươi đang cuồn cuộn bốc lên không ngừng.
Ma khí mãnh liệt bên dưới Tru Tiên Đài dường như chính là từ trong trận pháp này tản ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!