Yên Liễu Liễu nghe thấy tiếng, cố sức quay đầu, tầm mắt dừng lại trên cánh tay đang bóp cổ nàng.
Bàn tay thon dài tái nhợt như ngọc thạch, giống như đã rất lâu rồi chủ nhân cánh tay này không tiếp xúc với ánh sáng.
Tầm mắt nàng di chuyển lên trên, thấy rõ mặt hắn ——
Hắn sinh ra có chút xinh đẹp, mũi cao môi mỏng, mắt hẹp dài, môi không điểm mà son, đồng tử cũng là màu đỏ thẫm, nếp gấp mí mắt trái còn có một nốt ruồi chu sa cực nhỏ, khi mở mắt nhìn không thấy, lúc chớp mắt liền hiện ra.
Hiện giờ đôi mắt hắn đang có chút nguy hiểm híp lại, nốt ruồi chu sa kia như ẩn như hiện, làm cho khuôn mặt này thêm chút phần yêu nghiệt.
Yên Liễu Liễu liếc thấy sát ý trong mắt hắn, môi giật giật, vừa định nói chuyện, cánh tay người nọ đang bóp cổ nàng lại đột nhiên siết chặt.
Nàng bị bóp đến thở không nổi, theo bản năng giơ tay muốn đẩy tay hắn ra: "Ta, khụ..."
Nàng còn chưa dứt lời, thậm chí tay cũng chưa đụng phải một ngón tay của hắn, hắn lại đột nhiên buông tay, trực tiếp ném nàng xuống đất.
Hắn rũ mắt nhìn lướt qua bàn tay mình mới vừa bóp cổ nàng, sau đó hơi nhướng mày: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Mới vừa rồi khi tay hắn còn nằm trên cổ nàng, lại vô cớ có một lực đạo ngăn cản hắn vặn đứt cổ nàng.
Hắn không thể giết nàng.
Bên cạnh hắn có một nam tử hắc y mắt xếch, nhìn qua giống như một tùy tùng.
Tùy tùng kia đảo tròng mắt, cao giọng nói: "Ma tôn đại nhân, đây là một nữ nhân không rõ lai lịch, ngài vừa mới sống lại, hiện giờ hầu hết mọi chuyện đều không nhớ rõ, lúc này chỉ cần nghỉ ngơi là được."
Nói xong, trong tay tùy tùng kia hiện ra một luồng sát khí: "Để thuộc hạ giúp ngài giết nữ nhân không rõ lai lịch này!"
Sát khí kia mười phần hắc vụ (khói đen), chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là sát chiêu, ngay sau đó hắc vụ trực tiếp từ lòng bàn tay tùy tùng xông ra ngoài, mạnh mẽ đánh về phía Yên Liễu Liễu.
Yên Liễu Liễu không kịp suy nghĩ, trong lúc nhất thời thậm chí còn quên mình đã bị phế hết tu vi, theo thói quen đưa tay tụ linh lực, muốn tạo một đạo kết giới chống đỡ.
Không ngờ tay vừa mới vươn ra, ma khí xung quanh liền vọt tới trong lòng bàn tay nàng, lại thực sự ngưng tụ ra một đạo khí lực.
Hắc vụ kia trực tiếp va vào nguồn khí lực này, phát ra một tiếng "răng rắc" sau đó khí lực vỡ sạch, hắc vụ cũng thoáng chốc tiêu tán.
Yên Liễu Liễu bị cắn trả đến ho ra một ngụm máu.
Nàng chống mặt đất thở dốc một hồi, đột nhiên dừng lại động tác, sau đó rũ mắt nhìn về phía lòng bàn tay mình ——
Rõ ràng tu vi nàng đã tận phế, tiên cốt bị rút bỏ, hiện giờ đã không khác gì phàm nhân, làm sao còn có thể sử dụng pháp thuật, thậm chí có thể khuynh động ma khí chung quanh ngưng tụ ra một đạo kết giới?
Tùy tùng kia dường như cũng ý thức được vấn đề này, nâng cánh tay lau đi máu trên khóe miệng, có chút thất thố buột miệng hỏi: "Làm sao có thể... Ngươi làm sao có thể khống chế Phi cực của Ma tôn?"
Phi cực là ma khí trên người vị Ma tôn này, không giống với ma khí bình thường của ma tộc, ma khí bình thường thâm hắc đục ngầu, Phi cực lại lộ ra chút huyết sắc, cả lục giới cũng chỉ có một mình hắn mới có thể điều khiển Phi cực.
Yên Liễu Liễu nghe vậy lặng lẽ giương mắt nhìn Ma tôn một cái.
Nàng từng nghe nói qua về vị Ma tôn này.
Ma tôn tên là Ân Nghiệt, mắt đỏ tóc đen, diện mạo xinh đẹp, tính cách thô bạo khát máu.
Không giống như ma tộc bình thường, hắn là linh khí trong thiên địa cộng sinh thai nghén mà ra, vạn năm trước lúc ma tộc cùng tiên tộc đại chiến, hắn dùng một đạo sát chiêu huyết tẩy tiên tộc, cả tiên tộc chỉ có Tư Không Khải cùng Thiên Đế và mấy thượng tiên tu vi cực cao còn sống sót, thế nhưng chính Ân Nghiệt cũng đã nằm xuống theo cuộc tiên ma chi tranh vạn năm trước.
Hiện tại Ma tôn này đã sống lại? Hơn nữa hình như còn mất trí nhớ?
Yên Liễu Liễu ngẫm lại một lần câu nói vừa rồi của tùy tùng kia, sau đó giương mắt thoải mái nhìn về phía Ân Nghiệt.
Lòng bàn tay có chút mồ hôi nhễ nhại chảy ra, rơi vào miệng vết thương đau rát, nhưng nụ cười trên mặt nàng lại càng thêm ngọt ngào, mặt mày cong cong gọi hắn: "Ca Ca."
Ân Nghiệt giống như không nghe thấy nàng gọi hắn, cũng không trả lời, cứ như vậy tựa tiếu phi tiếu(*) nhìn nàng.
(*) Cười như không cười (ủa là sao má, cười như không cười là sao
Yên Liễu Liễu thấy hắn không có phản ứng, trong mắt đột nhiên phủ một tầng hơi nước, ủy khuất nói: "Ca ca, ngay cả muội muội ruột mà huynh cũng không nhớ sao?"
Tùy tùng kia nhíu mày, ngữ khí không vui nói: "Có cái rắm! Ma tôn không có muội muội, cái thân thể bẩn thỉu này của ngươi nếu không rơi vào pháp trận phục sinh của Ma tôn thì đã sớm tan xương nát thịt, rõ ràng chính là tới tìm chết!"
Yên Liễu Liễu đưa tay muốn kéo vạt áo Ân Nghiệt, thoáng nhìn thấy tay mình đầy máu có chút bẩn, động tác liền dừng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!