Cho dù nàng không bày ra chuyện Tru Tiên Đài, người trên tiên giới sớm muộn gì cũng sẽ đợi đến sau khi nàng hoàn toàn mất đi giá trị, dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn tra tấn nàng đến chết. Nàng từng nghe Nhuận Mộc nói qua, nếu không phải nàng có căn cốt tốt, có giá trị lợi dụng, người tiên giới đã sớm đẩy nàng xuống Tru Tiên Đài, há có thể để cho một phàm nhân đến làm ô uế huyết mạch của tiên giới.
Trái phải sớm muộn gì cũng sẽ bị đẩy xuống Tru Tiên Đài, còn không bằng tự mình quyết định thời gian, còn có thể tranh thủ chút quyền chủ động.
Nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ để cho đám tiên giới kia được sống yên ổn.
Nơi này là địa giới ma tộc, hiện tại nàng có thể sống sót hay không, hẳn là đều nằm trong một ý niệm của vị Ma tôn này; Ma tộc lại không đội trời chung với tiên tộc, nếu nàng giữ được mạng, lại mượn lực ma tộc, khiến đám cẩu tặc tiên giới kia phải trả giá gấp trăm vạn lần, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng mong đợi hơn sao?
Tùy tùng kia nghe nàng nói xong, "Phi" một tiếng, đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu: "Ta nghe nói phía trên hoang vu chi vực của chúng ta chính là Tru Tiên Đài của tiên tộc!"
Hắn quay đầu nhìn về phía Ân Nghiệt: "Tôn thượng, ngài ngàn vạn lần đừng tin lời quỷ của ả, nói không chừng ả là chó của tiên tộc, làm bộ phạm tội bị đẩy xuống Tru Tiên Đài, thực tế là đến Ma tộc làm gián điệp tình báo!"
Nói xong hắn lại giơ ngón tay chỉ về phía Yên Liễu Liễu: "Gần đây tôn thượng sống lại, ma khí chấn động trong hoang vu chi vực, thiên tượng cũng có dị biến, tiên giới liền phái không ít chó đi lang thang bên ngoài ma giới, ngươi lấy cái gì chứng minh ngươi không phải chó của tiên giới?"
"Ca ca, lúc muội mới tới không phải huynh đã bóp cổ muội sao?" Yên Liễu Liễu nâng cằm lên, đưa tay chỉ vào vết bầm trên cổ mình: "Ca ca tu vi cao thâm, ta có phải là tiên tộc hay không chẳng lẽ huynh ấy không dò được?"
Nàng lau sạch vết máu trên tay, to gan túm lấy góc áo Ân Nghiệt, một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn, giống như thề: "Ta là muội muội ruột của ca ca, cho dù có đói chết cũng sẽ không làm chó của địch nhân!"
Nói xong nàng lại bò về phía hắn một chút, ngữ khí thân mật nhỏ giọng nói: "Cho dù là làm chó, cũng chỉ làm chó của ca ca."
Ân Nghiệt giống như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười gì đó, đột nhiên khinh miệt cười ra tiếng: "Chó?"
Tùy tùng bên cạnh trong tay lại hiện ra một đạo hắc khí: "Hồ ngôn loạn ngữ! Tôn thượng không có muội muội, cũng không thiếu chó! Đồ bẩn thỉu không rõ lai lịch như ngươi, ta hôm nay phải thay tôn thượng giết ngươi!"
Tay hắn đánh tới bên cạnh Yên Liễu Liễu, hắc khí trong tay lắc lư theo động tác bàn tay.
Ân Nghiệt rũ mí mắt biếng nhác nhìn theo, không ngăn cản.
Tùy tùng thấy thế lá gan càng lớn, quy tụ linh lực vào lòng bàn tay muốn đánh lên người Yên Liễu Liễu.
Lúc tay hắn sắp chạm đến người Yên Liễu Liễu, lại đột nhiên bị nàng nắm chặt.
Nàng lần thứ hai huy động ma khí trong trận, mượn thế bứt sát chiêu của tùy tùng ngược trở về.
Lực tay nắm lấy cổ tay tùy tùng của nàng vẫn không buông lõng, trên mặt lại có chút vô tội chớp chớp mắt: "Mặc dù hoài nghi thân phận của ta nhưng ca ca cũng không vội giết ta, ngươi vội làm gì? Ngươi đang sợ cái gì sao?"
Trên trán tùy tùng kia chảy ra chút mồ hôi nhỏ, muốn rút tay ra ngoài một chút, lại rút không ra: "Buông tay."
Khóe môi Yên Liễu Liễu lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lực đạo trên tay cũng càng mạnh, trực tiếp bóp nát xương cánh tay hắn.
Tùy tùng kia lúc này kêu thảm ra tiếng, giống như phát điên muốn rút tay ra ngoài: "Ta bảo ngươi buông ra! Buông ra!"
Yên Liễu Liễu nghe xương cốt vỡ vụn phát ra tiếng "răng rắc" qua nửa ngày mới đột nhiên buông tay ra, giọng điệu vô tội: "Ta,.. Có phải ta làm ngươi đau rồi không?"
Tùy tùng kia được buông tay ra, trực tiếp ôm cánh tay kia ngồi xổm xuống, đau đến mức không còn sức mắng nàng nữa.
Yên Liễu Liễu thấy hắn không nói lời nào, vì thế liếm liếm môi, sau đó lại ngồi xổm xuống, tay lại muốn tiến về phía cánh tay hắn.
Giọng điệu nàng quan tâm: "Ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta không phải cố ý, ta..."
Nàng còn chưa dứt lời, Ân Nghiệt bên cạnh đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Hắn nhấc chân đá vào tay nàng, qua loa nói: "Giữ hơi tàn cho hắn, hắn chết rồi không có người dẫn đường."
Yên Liễu Liễu rút tay ra: "Ca ca, hắn còn sống khỏe lắm."
Ân Nghiệt mới vừa rồi còn để ý tới nàng, lúc này hình như lại lười để ý tới người khác, không nói một lời quay người đi ra chỗ khác.
Yên Liễu Liễu thấy hắn đi rồi, ánh mắt quét một vòng bốn phía hoang vu chi vực, sau đó suy nghĩ chớp nhoáng, cũng nhớ tới việc phải đi theo sau lưng hắn.
Nàng mới vừa mới chống người lên, một trận đau nhức liền từ chân trái truyền đến, đau đến mức đầu nàng đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp ngã trở về.
Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên người tùy tùng bị gãy tay kia, sau đó dùng sức nhéo nhéo vết thương xương cốt vỡ nát của hắn, túm lấy cánh tay kéo cả người xuống, trực tiếp kéo hắn lảo đảo đến mức đầu ngã xuống đất.
Nàng lập tức trèo lên vai tùy tùng kia, ngữ khí mềm nhũn: "Ta đi không nổi nữa, đại nhân có thể cõng ta không?"
Lúc tùy tùng kia đứng dậy, Yên Liễu Liễu đã bò lên lưng hắn, hắn tràn đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Để cho ngươi sống thêm một lát."
Yên Liễu Liễu xem như chưa nghe thấy, nằm trên lưng hắn, đưa tay chỉ bóng lưng Ân Nghiệt: "Đại nhân, chúng ta mau dẫn đường cho ca ca đi."
Tùy tùng tăng tốc bước chân, cõng Yên Liễu Liễu đi đến bên cạnh Ma tôn, sau đó cụp mắt nói: "Tôn thượng, chúng ta đi bên trái đi, hiện tại thân thể ngài vừa khôi phục, dễ hao tổn khí lực, bên trái có truyền tống trận(*) dẫn thẳng đến ma cung."
(*) Truyền tống trận: Đại khái đơn giản là một trận pháp để duy chuyển tức thời từ điểm A tới điểm B, ai có chơi Liên Minh hay Liên Quân thì biết nè =)))
Ân Nghiệt nghe vậy không trả lời, khóe môi nhếch lên, sau đó đi theo hắn đến con đường phía bên trái.
Nơi này khắp nơi đều là cành dây leo khô, ngay cả gió thổi tới trước mặt cũng khô ráo, trong gió còn mang theo hương vị tanh tưởi.
Sau khi đi bộ một lúc, họ đến một bãi đất trống bằng phẳng.
Tùy tùng kia dừng bước, thần sắc trên mặt quái dị, quay đầu hướng về phía Ân Nghiệt nói: "Tôn thượng, đến rồi, ngài đi về mắt trận phía trước là có thể truyền tống trở về Ma cung, mời ngài đi trước, thuộc hạ mang theo ả ta sẽ đến ngay."
Trong thanh âm của hắn đè nén tức giận, nhưng nghe kỹ còn có thể nghe ra chút mừng thầm, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào mắt trận, giống như đang chờ mong cái gì đó.
Ân Nghiệt cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi vào pháp trận, lại dừng một bước ở gần mắt trận.
x
Vừa dứt lời tùy tùng gãy tay kia liền "phì phì" thở dốc hai tiếng, miệng lại khẽ động, ngay sao đó cả người run rẩy, thân thể không ngừng co giật.
Yên Liễu Liễu nhìn ra không đúng, kéo chân gãy di chuyển một bước, đưa tay trực tiếp bóp cằm tùy tùng: "Hình như hắn đang uống độc dược!"
Nói xong nàng "răng rắc" một tiếng gỡ cằm tùy tùng ra, chỉ thấy trong miệng hắn máu tươi trộn lẫn với nước đen, túi độc dưới lưỡi rách ra một nửa, hơn phân nửa nọc độc còn lại trong túi còn chưa bị hắn nuốt hết.
Tân Ngô cũng tiến lên, ngồi xổm xuống xem xét: "Là bột hoa Tùng Túc."
Hoa Tùng Túc là một loại kỳ độc của Ma tộc, sau khi ăn xong tu vi toàn phế, ngũ cảm linh thức mất hết, cho dù là sau khi chết bị người ta dò thám linh phủ cũng không cách nào hồi phục chút ký ức, không khác gì hủy thi diệt tích.
Tân Ngô dùng linh lực thăm dò linh phủ tùy tùng, sau đó nắm chặt tay, cắn răng nói: "Muộn rồi, người còn chưa chết nhưng linh thức đã diệt."
Tay Yên Liễu Liễu dừng trên cổ hắn, sau đó ngẩng đầu hỏi Tân Ngô: "Vậy có phải hắn không còn giá trị gì hay không?"
Tân Ngô gật gật đầu: "Đúng vậy."
Dứt lời, ma tướng tìm kiếm người sống phía sau cũng trở về, đều nói: "Tôn thượng, hữu sứ đại nhân, nơi này cũng không còn người sống."
Tân Ngô nắm chặt nắm đấm trong tay, hướng Ân Nghiệt cáo tội: "Tôn thượng, thuộc hạ làm việc tắc trách, thỉnh tôn thượng trách tội!"
Ân Nghiệt nhìn nàng một cái, không nói gì, khóe môi còn khẽ nhếch lên, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Yên Liễu Liễu thấy hiện tại không có ai chú ý đến nàng, vì thế lặng lẽ đưa tay đến đan điền của tùy tùng gãy tay, vận lực mổ nguyên đan của hắn ra, sau đó đặt nguyên đan chảy máu đầm đìa trong lòng bàn tay, ngưng thần rút toàn bộ tu vi trong nguyên đan.
Tuy rằng bị rút tiên cốt, chuyện phế tận tu vi nàng cũng đã tính đến, mục đích là để chặt đứt linh lực có thể nuôi dưỡng tàn hồn của Đấu Tinh, nhưng hiện giờ nàng trói gà không chặt, nếu ngay cả một chút tu vi cũng không có, chỉ sợ là ngay cả việc phòng thân cũng không làm được, có thể người ta dễ dàng bóp chết như bóp một con kiến.
Còn nữa, hiện giờ tàn hồn Đấu Tinh ở trong linh phủ của nàng, tốc độ tu luyện của nàng cũng sẽ không quá nhanh, nếu không có cơ duyên may mắn mà nói, muốn đạt tới tu vi trước đây chỉ sợ ít nhất cũng phải mất năm sáu ngàn năm. Mặt dù hiện giờ tu hành cũng còn có thể làm tàn hồn Đấu Tinh sinh trưởng, nhưng chỉ cần không đạt tới tu vi cao độ, hồn phách của Đấu Tinh sẽ không sinh trưởng quá nhanh.
Nàng một bên rút tu vi trong nguyên đan, một bên cúi đầu nói khẽ bên tai tùy tùng: "Đại nhân, Liễu Liễu giúp ngươi ra đi thống khoái, ngươi dùng nguyên đan hồi báo Liễu Liễu, cũng không tính là chết vô ích."
Thanh âm của nàng rất nhỏ, gần như là dùng hơi mũi nói chuyện, người bên ngoài đại khái là không nghe thấy.
Nhưng ánh mắt Ân Nghiệt lại nhẹ nhàng từ trên người Tân Ngô chuyển đến trên người nàng, rất có hứng thú nhìn bàn tay đầy máu kia của nàng.
Yên Liễu Liễu nâng mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt hắn, nàng đem bàn tay đầy máu giấu ra phía sau: "Ca ca?"
Ân Nghiệt biết rõ còn cố hỏi: "Đang làm gì vậy, giúp bản tôn anh dũng giết địch?"
Yên Liễu Liễu ngửa mặt nhìn hắn, ngữ khí có chút câu nệ: "Không phải đâu ca ca."
Nàng dùng xiêm y lau sạch bàn tay dính máu giấu sau lưng, lại dùng bàn tay sạch sẽ còn lại chỉ chỉ vào thi thể bịt gãy lìa cánh tay: "Ta là muốn giúp ca ca xem người này còn có thể cứu hay không, cũng may cạy được từ miệng hắn ra một ít chuyện hữu dụng."
Ân Nghiệt hơi nâng mắt lên, không tiếp lời, nốt ruồi chu sa nho nhỏ kia ở đuôi mắt hắn như ẩn như hiện.
Hắn dường như là người hỉ nộ vô thường (*), một giây trước còn có hứng thú nói chuyện, một giây sau lại không để ý đến người khác.
(*) Hỉ nộ vô thường - Vui buồn thất thường, cái nết y như ....
Tần Ngô thấy không ai nói gì, vì thế thăm dò hỏi: "Tôn thượng, có phải ngài sẽ theo thuộc hạ về Ma cung trước hay không?"
Ánh mắt Ân Nghiệt dời về trên người Tân Ngô, sau đó hơi gật đầu.
Tần Ngô được hắn đồng ý, lập tức đứng dậy dẫn đường.
Ân Nghiệt không nhìn Yên Liễu Liễu nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Đi theo."
Yên Liễu Liễu biết hắn đang nói chuyện với nàng, vì thế cố gắng chống đỡ thân thể tiến tới, vừa mới dịch một bước, cả người liền lảo đảo ngã ngược về trên mặt đất.
Tân Ngô nghe thấy động tĩnh té ngã của nàng, dừng bước quay đầu lại: "Cô nương, có cần giúp đỡ không?"
Yên Liễu Liễu nhéo tay lên đùi trái của mình, nửa ngày mới nói: "Chân của ta hình như không có cảm giác nữa."
Ân Nghiệt nghe vậy, nhẹ nhàng nhìn lướt qua nàng một cái.
Yên Liễu Liễu ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt ướt đẫm.
Nàng còn đưa tay kéo vạt áo hắn, ngữ khí có chút nghẹn ngào: "Cái chân này là vì tìm ca ca nên bị gãy, tuy đau nhưng hôm nay tìm được ca ca rồi, cái chân này gãy cũng coi như xứng đáng."
Ân Nghiệt chậm rãi cúi xuống, đưa tay ấn vào chân bị gãy của nàng một chút: "Đích xác là bị gãy, xương cốt bên trong đã vỡ vụn."
Nói xong bàn tay đang ấn xương đùi nàng của hắn đột nhiên dùng sức.
Yên Liễu Liễu đau đến mức mạnh mẽ bắt lấy cỏ khô dưới thân, biểu tình trên mặt lại không chút thay đổi.
Ánh mắt Ân Nghiệt dừng lại trên tay nàng một lát, cười nói: "Vì tìm bản tôn mà gãy chân, nói vậy chắc ngươi cực kì thích bản tôn."
Yên Liễu Liễu gật đầu, nhịn đau thân mật lấy lòng: "Chuyện kia, ca ca có thể giúp muội chữa chân không..."
"Suỵt" Ân Nghiệt ngắt lời nàng, một ngón tay đặt lên môi làm ra thế im lặng, một đôi mắt đỏ thẫm nhìn nàng, trong mắt là ý cười vui sướng: "Vậy thì để nó gãy đi, để nhớ kỹ mình thích ca ca nhiều bao nhiêu."
Hắn nói xong lại đứng thẳng người lên, còn tiện thể đá đá một cái.
Yên Liễu Liễu nắm chặt tay thành quyền, ý cười trên khóe môi lại mở rộng, mặt mày cong cong nhìn hắn: "Đương nhiên là thích ca ca nhất."
Ánh mắt Tân Ngô nhìn quanh bọn họ một vòng, thăm dò hỏi Ân Nghiệt: "Tôn thượng, vị này là... Tiểu điện hạ?"
Ân Nghiệt không nói gì, mi mắt khẽ rũ xuống nhìn Yên Liễu Liễu.
Yên Liễu Liễu vẫn ngồi trên mặt đất, nghe vậy lại dịch về phía chân Ân Nghiệt, đầu nghiêng về phía hắn, lại ngẩng mặt về hướng Tân Ngô nháy mắt: "Hữu sứ tỷ tỷ, bộ dạng của ta và ca ca không giống nhau sao?"
Tân Ngô nhìn nàng một cái, mặc dù trên gương mặt trắng trẻo của nàng có chút vết máu, tóc cũng rối, nhưng cũng đủ để nhìn thấy diện mạo thường ngày của nàng.
Yên Liễu Liễu là mặt trái xoan, mũi vểnh lên, môi cũng mỏng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, chỉ bằng bàn tay nam nhân, nhưng bởi vì hơi bầu bĩnh nên trông cũng không khắc nghiệt; đôi mắt giống hồ ly, lại giống mèo, phía đuôi mắt hơi cong lên; khóe môi nàng dường như trời sinh đã có chút cong lên, mặc dù không cười nhưng nhìn qua cũng giống như đang cười.
Bộ dáng nàng ngây thơ, huống chi hiện tại còn tràn đầy chờ mong nhìn người trước mắt.
Tân Ngô: "..." Không thể nói là giống nhau như đúc, có thể nói là không chút liên quan nào.
Nàng một lời khó nói hết quay đầu nhìn thoáng qua chúng ma tướng phía sau, đám ma tướng đều cúi đầu, không ai dám xen vào.
Nàng lại trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng nói với Yên Liễu Liễu: "Cô nương, vạn năm trước tiên ma chi tranh, tôn thượng thân vẫn(*), cho đến trước khi thân vẫn bên người cũng không có huyết thân(*)."
(*) Thân vẫn - Ngỏm củ tỏi
(*) Huyết thân - Thân nhân máu mủ ruột thịt
Vừa dứt lời Ân Nghiệt lại chợt cười ra tiếng: "Ừ?"
Tân Ngô không dám nói gì khác, chỉ kiên trì nói thêm: "Mặc kệ có thế nào, trước hết xin tôn thượng theo thuộc hạ hồi Ma cung, ngài vừa mới sống lại, thuộc hạ ở Ma cung cảm ứng được khí tức của ngài mới dẫn người tới, các trưởng lão hiện tại đều ở trong ma cung chuẩn bị nghênh đón ngài."
Nàng nói xong ngồi xổm xuống vươn tay với Yên Liễu Liễu, châm chước một hồi mới nói: "Tiểu điện hạ, thuộc hạ cõng người, truyền tống trận ở ngay phía trước."
Yên Liễu Liễu cười tủm tỉm gật đầu, trèo lên bả vai nàng: "Đa tạ hữu sứ tỷ tỷ."
Đoàn người bọn họ rất nhanh đã đến nơi truyền tống trận, nương theo truyền tống trận trực tiếp đến Ma cung.
Ma cung chiếm diện tích rất lớn, nằm trên một ngọn núi cao chót vót, bốn phía đều là mây mù lượn lờ, linh khí cũng dồi dào dị thường.
Các trưởng lão ma tộc nhìn như đã chờ lâu, vừa thấy Ân Nghiệt từ truyền tống trận đi ra liền đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội: "Cung nghênh tôn thượng quy vị ——"
Yên Liễu Liễu được Tân Ngô cõng, ánh mắt nàng đảo qua các trưởng lão quỳ lạy sát đất trước mặt, nhỏ giọng nói với Ân Nghiệt: "Ca ca, những người này quỳ thật tâm thật ý ghê, một chút cũng không giống dáng vẻ muốn lấy mạng ca ca."
Đuôi mắt Ân Nghiệt khẽ nâng, khóe môi cũng nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Ngươi cảm thấy là ai muốn mạng của bản tôn, chỉ một tên đi."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ cọ cổ nàng, kề sát vào tai nàng nói: "Chỉ đúng bản tôn giết hắn, chỉ sai bản tôn liền giết ngươi."
Phía dưới có một trưởng lão thấy Ân Nghiệt cùng Yên Liễu Liễu cử chỉ thân mật, hỏi: "Nhìn mặt vị cô nương trên lưng hữu sứ đại nhân, trước đây hình như chưa từng thấy qua, vị cô nương này là..?"
Tân Ngô nhìn Ân Nghiệt một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì, vì thế nói: "Thập nhất trưởng lão, vị này là tiểu điện hạ, muội muội ruột của tôn thượng, nay theo tôn thượng cùng hồi Ma cung."
Nàng vừa nói ra lời này, các trưởng lão phía dưới vốn còn yên lặng quỳ, trong phút chốc đã nổ tung bắt đầu nghị luận.
Thật lâu sau, Thập nhất trưởng lão lại lên tiếng nói: "Tôn thượng, ngài vừa mới sống lại, ký ức còn chưa khôi phục, chớ có bị một số người không rõ lai lịch lừa gạt!"
Ân Nghiệt xoa xoa tay áo: "Ừm?"
Sắc mặt Thập nhất trưởng lão có chút trắng bệch, lập tức chuyển đề tài: "Tôn thượng, ý của thuộc hạ là huyết thống của ngài cao quý, là huyết mạch ma tộc của di tộc thượng cổ, đây là huyết mạch không thể nhầm lẫn!"
Trong lục giới chỉ có huyết thống của hai tộc thần ma cùng sinh ra gọi là di tộc thượng cổ, đã tồn tại trên thế gian từ thời kỳ thượng cổ thiên địa hỗn độn, thẳng đến vạn vạn năm trước thần ma đại chiến, thần ma giao chiến linh khí bổ trời, thiên địa hòa làm một, mà thần ma lưỡng bại câu thương lâm vào ngủ say, lúc đó người, quỷ, tiên, yêu trong lục giới mới theo đó mà sinh ra.(*)
(*) Cái này đại khái có khá nhiều giai thoại chung chung kể về thời kỳ các vị thần giao tranh, phổ biến và được nhiều người biết đến nhất là giai thoại Nữ Oa dùng đá vá trời.
Mà chiến tranh thượng cổ vạn vạn năm trước cũng được sách sử hậu thế gọi là thượng cổ huyết chiến.
Sau khi thượng cổ huyết chiến, ngoài thần tộc ngủ say đến nay, nhóm nhỏ ma tộc cùng ma khí còn sống sót của Ma tộc đều bị thần phong ấn dưới lòng đất, về sau nhóm nhỏ ma tộc kia cũng đều diệt vong, đại bộ phận ma tộc ngày nay đều là người tiếp xúc với ma khí mà biến hóa hoặc tu thành, hoặc là còn lại linh vật tu ma biến thành, thẳng đến mấy vạn năm trước Ân Nghiệt bị linh khí thiên địa thai nghén mà ra, ma tộc mới có Ma trời sinh.
Ân Nghiệt trời sinh đã có được huyết mạch thượng cổ của ma tộc, có thể khống chế Phi cực ma tộc thượng cổ.
Bên cạnh có một người hầu tóc đen phụ họa nói: "Đúng vậy tôn thượng, huyết mạch thượng cổ của ma tộc không thể nhầm lẫn!"
Thập Nhất trưởng lão tiếp tục nói: "Tôn thượng, hiện giờ ngài vừa mới sống lại, tiên tộc quan sát thiên tượng có điều khác thường, những ngày này nhiều lần quấy nhiễu ma giới ta, nữ tử không rõ lai lịch này nói không chừng có lẽ là người của tiên tộc!"
Người hầu tóc đen nâng cằm lên: "Hiện giờ tôn thượng đã trở lại, ma tộc chúng ta còn sợ gì chỉ một cái tiên giới như bọn chúng? Việc cấp bách lúc này là diệt đi những tiên binh luôn quanh quẩn bên ngoài ma tộc, cho bọn chúng thấy uy lực của chúng ta!"
Thập Nhất trưởng lão tiếp lời: "Tôn thượng, nội trong giặc ngoài cũng không thể bỏ qua, không bằng để tiểu điện hạ đi một chuyến vào Khô Mộc Lâm (Rừng cây khô) kiểm tra huyết mạch?"
Yên Liễu Liễu cúi đầu hỏi Tân Ngô: "Hữu sứ tỷ tỷ, Khô Mộc Lâm là...?"
Tân Ngô trả lời nàng: "Khô Mộc Lâm là một khu rừng rậm của ma tộc, ngay bên cạnh Ma cung, là một trong mười hai đại linh của ma tộc, thụ linh trấn thủ, nhưng nó chỉ nhận khí tức huyết mạch của tôn thượng, người bên ngoài vào rừng đều hóa thành một vũng máu."
Tân Ngô lại trấn an nói: "Có điều tiểu điện hạ không cần lo, người đã là huyết thống của tôn thượng thì không cần sợ sẽ bị hóa thành máu."
Ánh mắt hồ ly của Yên Liễu Liễu hơi híp lại.
Móng tay nàng bóp chặt lòng bàn tay, trược tiếp đem lời nói kia ném trở về trên người Thập nhất trưởng lão, ngữ khí có chút vô tội: "Thập nhất trưởng lão, tiên binh bên ngoài kết giới ma tộc ta lợi hại lắm sao? Có bao nhiêu người?"
Thập Nhất trưởng lão nhíu mày: "Đây là ý gì, nhiều lắm một hai trăm tên đi lạc mà thôi, một tiểu tốt bên ma tộc ta còn có thể đánh được mười người bọn chúng."
Mắt Yên Liễu Liễu sáng lấp lánh: "Thật sao? Vậy ngài thân là trưởng lão, chẳng phải là càng lợi hại hơn sao?"
Nàng kéo ống tay áo Ân Nghiệt, sau đó nghiêng mặt nhìn hắn: "Ca ca, huynh vừa mới tỉnh, không bằng để Thập nhất trưởng lão cùng tùy tùng của ngài ấy đi giết những tên chó con tiên tộc kia đi, để tiên tộc thấy được sự lợi hại của ma tộc chúng ta, chỉ cần một trưởng lão cũng có thể san bằng một phương bọn chúng!"
Nàng lại nhìn về phía Thập nhất trưởng lão, trên mặt là ý cười vô tội: "Trưởng lão gia gia, ngài là nguyện ý trung thành vì ca ca phải không?"
Thập nhất trưởng lão có chút tức giận, tiến lên hai bước chỉ vào mũi Yên Liễu Liễu: "Ngươi nhiều lắm chỉ là thứ không rõ lai lịch, có tư cách gì ra mệnh lệnh cho bổn trưởng lão?"
Yên Liễu Liễu khẽ giật giật thân thể, miễn cưỡng tiến được đến bên tai Thập nhất trưởng lão.
Nàng ở bên tai lão nhỏ giọng nói: "Gia gia, ngài lớn tuổi, già rồi nên hồ đồ sao, chuyện ca ca mất trí nhớ vừa rồi chỉ có một phản tặc có ý đồ mưu hại ca ca biết, phản tặc kia hiện tại đã chết, ngài làm sao biết được? Chẳng lẽ phản tặc kia truyền âm bí mật nói cho ngài?"
Nàng "haha" cười khẽ, thần sắc thoải mái, giống như đang kể chuyện cười gì đó chọc Thập nhất trưởng lão vui vẻ, lời nói ra miệng lại là: "Thân ngài còn lo chưa xong, thay vì làm khó ta, chi bằng tự ngẫm lại chính ngài đi "
Thập Nhất trưởng lão sắc mặt tái mét: "Ngươi!"
Yên Liễu Liễu lại thành thành thật thật nằm sấp trên vai Tân Ngô, ngón tay chỉ chỉ Thập nhất trưởng lão, nói với Ân Nghiệt: "Ca ca, muội chỉ xong rồi."
Bàn tay Ân Nghiệt rơi vào gáy nàng: "Không sợ chỉ sai?"
Ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ cọ cổ nàng, lại không có ý muốn giết nàng: "Chỉ sai bản tôn sẽ giết ngươi."
Yên Liễu Liễu nhỏ giọng nói: "Thập nhất trưởng lão vừa mở miệng đã hỏi thân phận của ta, sau đó đem đề tài hướng về phía tiên tộc, cùng tùy tùng hắn một hát một bè muốn huynh đi đánh tiên binh, huynh thì mới tỉnh, vừa nhìn là biết bọn họ không có ý tốt."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Hơn nữa Thập nhất trưởng lão vừa mở miệng liền nói trí nhớ của huynh còn chưa khôi phục, nhất định là do phản tặc truyền âm cho lão."
Nói xong nàng đặt một ngón trỏ lên môi, làm ra thế im lặng: "Có điều ca ca yên tâm, muội nhìn thấy trên người Thập nhất trưởng lão còn có phù chú truyền âm chưa thiêu, khẳng định là lão còn chưa đem chuyện mất trí nhớ kia truyền ra ngoài, người bên ngoài chắc chắn cũng chưa biết."
Bàn tay Ân Nghiệt bóp sau cổ nàng đột nhiên dùng sức thêm vài phần, thấp giọng nói: "Tốt nhất là ngươi nói ra chuyện mà bản tôn chưa biết hoặc là chuyện làm bản tôn cảm thấy hứng thú."
Dứt lời, hắn buông lỏng tay, đứng thẳng người nhìn về phía Thập nhất trưởng lão cùng tùy tùng tóc đen, trực tiếp nện một đạo thuấn di thuật lên người bọn họ, ngữ khí bình thường, giống như nói ra một chuyện nhỏ không quan trọng: "Nếu không đi, bản tôn tự mình dùng thứ kia tiễn các ngươi lên đường."
Hắn thuấn di hai người kia đến bên bên ngoài nơi tiên tộc lập kết giới, tầm mắt dừng lại nơi kết giới một hồi, sau đó đuôi lông mày khẽ nhấc lên, khẽ cười: "Thú vị."
Tân Ngô nghe vậy nhìn về phương hướng kia, chỉ thấy toàn bộ vòng ngoài ma tộc đều là đại trận kết giới.
Sắc mặt nàng hơi trắng bệch, sau đó cẩn thận nói chuyện cùng Ân Nghiệt: "Tôn thượng, có cần sắp xếp chuyện để tiểu điện hạ vào Khô Mộc Lâm không?"
Ân Nghiệt "Ừ" một tiếng.
Yên Liễu Liễu nói: "Ca ca, chân muội bị gãy không đi được."
Ân nghiệt không nói gì.
Yên Liễu Liễu lại kéo góc áo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, vừa rồi muội chỉ đúng người, có được thưởng không?"
Ân Nghiệt rũ mắt nhìn nàng: "Vừa rồi bản tôn nói, tốt nhất ngươi có thể làm chuyện khiến bản tôn hứng thú."
Trong giọng nói của hắn hàm chứa chút hứng thú, gằn từng chữ bên tai nàng nói: "Bản tôn rất muốn nhìn xem, tình huynh muội ruột thịt giữa ta và ngươi, huyết mạch có bao nhiêu phần giống nhau."
Mí mắt Yên Liễu Liễu khẽ rũ xuống, nhìn chân mình: "Nhưng ca ca, muội...."
Ân Nghiệt dường như lại âm tình bất định(*), đột nhiên thoáng cái mất đi hứng thú, lại không nói chuyện với nàng nữa.
(*) Âm tình bất định: Tính tình khó đoán, nhìn không ra vui giận.
Hắn xắn tay áo đi xa, chỉ thản nhiên lưu lại một câu: "Đưa nàng ta trở về."
Tân Ngô lên tiếng, nói: "Tiểu điện hạ, thuộc hạ đưa người về trước."
Yên Liễu Liễu nhìn bóng lưng Ân Nghiệt, cắn răng nói: "Đa tạ hữu sứ tỷ tỷ."
Phòng của nàng được sắp xếp trong một mảnh sân yên tĩnh, nhưng chung quanh sân thậm chí ngoài cửa phòng nàng đều có hạ nhân của Ma cung canh giữ.
Những hạ nhân kia ở bên ngoài canh giữ không nhúc nhích, nếu nàng có sai bảo, hạ nhân sẽ cung kính làm theo, nhưng vẫn một mực chưa từng rời đi, thậm chí sau khi đến đêm cũng không rời đi.
Đến lúc chạng vạng Yên Liễu Liễu liền gọi hạ nhân thắp hết đèn nến trong phòng, hiện tại đã là đêm hôm nàng vẫn không thổi tắt, vẫn để căn phòng đèn đuốc sáng trưng.
Nàng ngồi trên giường, mượn ánh sáng trong phòng nhìn bóng dáng trên cửa sổ giấy, lại qua hồi lâu, nàng mới lặng lẽ chống đỡ một chân chưa gãy khác xuống giường, đỡ những vật bày trí trong phòng từng chút một di chuyển đến trước cửa sổ, muốn tìm đường chạy trốn khác.
Nàng căn bản không có nửa điểm quan hệ với Ân Nghiệt, nói mình là muội muội hắn cũng vì gấp gáp muốn bảo toàn tính mệnh, nếu hiện tại không chạy trốn, chờ vào Khô Mộc Lâm còn không phải là vào đường chết sao?
Nàng cắn cắn môi, đưa tay đẩy đẩy cửa sổ trước mặt ra, lại liếc mắt xuống liền nhìn thấy vách đá cao vạn trượng!
Gian viện này lại ở trên vách núi dựng đứng, phòng càng là bên vách núi, cửa sổ duy nhất mở ra chính là vực sâu vạn trượng.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!