Động tĩnh của bọn họ bên này không hề nhỏ, tiên binh bên kia sườn núi đã nhìn về phía này, đại trưởng lão cũng khó khăn nhìn lên.
Ân Yểu Yểu quay đầu lại cười tủm tỉm, nhìn Ân Nghiệt: "Ca ca, muội không muốn chạy trốn, muội chỉ muốn đến xem chiến tích của đại trưởng lão, cho nên đi hơi xa một chút."
Thanh âm nàng xen lẫn giọng mũi, nũng nịu nói: "Ca ca ở đâu Yểu Yểu sẽ ở tại chỗ đó, sẽ không rời xa nha."
Ân Nghiệt đẩy nàng đến chỗ sườn núi thấp, vừa vặn dừng ngay trước mặt đại trưởng lão, sau đó hỏi nàng: "Nhìn rõ không?"
Ân Yểu Yểu liên tục gật đầu: "Vị trí của Yểu Yểu rất tốt, có thể thấy rất rõ ràng."
Nàng chuyển ánh nhìn sang đại trưởng lão đang suy yếu đứng đó, còn tiện thể vỗ tay: "Trưởng lão gia gia thật lợi hại, những tiên binh này đều là do ngài giết ư?"
Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu, liếc nàng một chút, sau đó thừa dịp tiên binh kia còn chưa kịp phản ứng, hắn cố gắng bò dậy, ngưng tụ một đạo ma khí trong lòng bàn tay, đánh tới đan điền của tiên binh kia, trực tiếp đánh nát nguyên đan của hắn.
Hắn tiêu diệt hết tất cả tiên binh rồi quay sang Ân Nghiệt bẩm báo: "Tôn thượng, thuộc hạ đã giết hết toàn bộ tiên binh."
Ân Nghiệt tiếu tựa phi tiếu nhìn hắn, không nói lời nào, cũng không lộ ra sắc mặt gì khác.
Ngay sau đó, một đạo tiên quang chói mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng phải nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra liền thấy tên tiên binh có râu quai nón đang dẫn theo một đại đội tiên binh tiến tới!
Lúc này Ân Nghiệt mới nhàn nhạt hỏi: "Đây chính là đem toàn bộ giết sạch mà ngươi nói sao?"
Tiên binh râu quai nón nhíu mày quát: "Ngươi là người phương nào! Dám...... A a a a a!"
Hắn còn chưa quát xong đã bị một đạo phi cực đâm thủng lồng ngực, ngã trên mặt đất, không kịp nhắm mắt. Phía sau hắn có một đội tiên binh ước chừng khoảng trăm người, thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó trực tiếp triệu hồi linh lực xông vào tấn công Ân Nghiệt, cảnh tượng trở nên hỗn loạn trong phút chốc.
Ân Nghiệt vừa phất tay áo, lớp tiên binh gần hắn nhất liền bị rơi xuống đât, cơ thể nhanh chóng bị thối rữa, biến thành từng bãi huyết nhục tanh hôi. Ân Yểu Yểu thấy tiên binh không ngừng xông tới đây, bị linh lực cường hãn của Ân Nghiệt cản lại, nên khẽ dời xe lăn, hướng về phía thi thể của tên tiên binh vừa bị đại trưởng lão đánh nát nguyên đan, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, cố ý ngã vào xác của tên tiên binh kia.
Nàng đưa tay thăm dò dưới lớp áo giáp của hắn, sờ đến hạt châu huyết hồng kia liền giấu vào lòng bàn tay, sau đó chậm rãi chống đỡ thân thể đứng lên. Cùng lúc đó, đám tiên binh còn lại đều bị chiêu thức của Ân Nghiệt giết sạch sành sanh, thậm chí ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
Ân Nghiệt rũ mắt nhìn nàng. Đại trưởng lão lúc này cũng run run rẩy rẩy đứng dậy, giễu cợt nói: "Tiểu điện hạ tính tình thật không giống tôn thượng, người ngay cả một tên cũng không giết được, ngược lại còn tự dọa mình ngã xuống đất? Vẫn là nên tiến vào Khô Mộc Lâm để kiểm nghiệm huyết thống thôi."
Ân Yểu Yểu nắm chặt hạt huyết châu trong tay, mím môi cười cười: "Trưởng lão gia gia không biết sao, hôm nay là ngày ta vào rừng."
Đại trưởng lão sờ sờ râu ria bẩn thỉu, hạ giọng mắng: "Trách không được ngươi muốn chạy trốn khỏi Ma cung, nhất định là do biết hôm nay bản thân mình phải bỏ mạng trong Khô Mộc Lâm!"
Ân Yểu Yểu quay đầu nhìn lão, giọng điệu nghi ngờ: "Trưởng lão gia gia, ngài cứ như vậy xác định ta không phải là muội muội thân sinh của tôn thượng sao?"
Đại trưởng lão nhíu mày: "Ngươi cùng tôn thượng không có nửa điểm giống nhau!"
Lão quay đầu nhìn Ân Nghiệt: "Tôn thượng, chuyện ả đào tẩu hôm nay đã chứng minh rằng ả sợ hãi, ngài......"
"Đại trưởng lão" Ân Nghiệt không đợi lão nói xong, đột nhiên gọi tên lão, cười nói: "Bản tôn từ trước đến nay không muốn giữ lại phế vật không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không tha thứ cho những kẻ ngu xuẩn tự cho rằng mình có thể qua mặt bản tôn."
Đại trưởng lão nghe ra ý tứ riêng trong đó, sắc mặt trắng nhợt.
Ân Yểu Yểu dùng ngón tay xoa xoa vào hạt huyết châu trong lòng bàn tay, quay đầu nói: "Ca ca, trưởng lão gia gia không tin huynh và muội có mối quan hệ huyết thống, không bằng chờ cho lão tận mắt thấy Yểu Yểu từ trong rừng toàn mạng đi ra rồi hẵng giết?"
Ân Nghiệt khẽ nhếch đuôi mắt, không lên tiếng, hẳn là ngầm cho phép.
Đại trưởng lão cắn răng, nói nhỏ với Ân Yểu Yểu: "Đợi ngươi ra được đi rồi lại nói tiếp."
Ân Nghiệt dường như không còn hứng thú ở lại đây nữa, thế là dùng thuật dịch chuyển đem cả ba người đi thẳng đến trước Khô Mộc Lâm.
Tất cả các trưởng lão của Ma tộc đã tập trung trước Khô Mộc Lâm, thấy Ân Yểu Yểu yếu ớt xuất hiện, có trưởng lão giễu cợt nói: "Tiểu điện hạ đúng là để nhóm lão thân đợi thật lâu nha."
Đại trưởng lão nhỏ giọng chanh chua nói tiếp: "Ả ta vừa rồi muốn chạy trốn khỏi Ma cung, theo ta thấy, không cần phải chờ đâu, sợ là ả cũng không đi ra được, chờ đợi cũng là lãng phí thời gian." Ân Yểu Yểu lặng lẽ bắn hạt huyết châu vào tay áo lão, vừa làm vừa nói chuyện hòng di dời sự chú ý của hắn: Gia gia ngài sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý kẻ hiểu chuyện thì không nên lắm lời sao?"
Hạt huyết châu này có thể bảo vệ tính mạng, thậm chí di dời tổn thương, khiến kẻ khác chết thay cho mình. Vừa rồi đại trưởng lão dùng hạt châu này rồi niệm khẩu quyết mới khiến tên tiên binh nọ thế mạng cho lão. Nhưng nhìn động tác lúc nãy của hắn, hạt châu này dường như chỉ có hiệu lực khi nhận phải một đòn trí mạng. Nàng đã nhớ kỹ khẩu quyết, hạt châu này không chỉ có thể làm người khác chết thay mà khi nàng vào rừng bị biến thành huyết thủy thì có thể chuyển vết thương đó cho đại trưởng lão. Đây cũng là lí do mà nàng năn nỉ Ân Nghiệt giữ lại một mạng của lão. Nàng vừa nói vừa lén thả hạt châu, thấy đại trưởng lão không phát giác, bèn di chuyển xe lăn đến trước cánh rừng sâu hun hút kia.
Nàng quay đầu nhìn Ân Nghiệt, cười nói: "Ca ca, muội đi vào đây!"
Ân Nghiệt tựa vào thân cây, ánh mắt rơi vào người nàng, nhưng tỏ vẻ không để ý đến những gì nàng vừa nói. Ân Yểu Yểu không nói thêm gì, trực tiếp quay người trượt xe lăn vào Khô Mộc Lâm.
Sau khi tiến vào Khô Mộc Lâm, sương mù hắc ám dần dần tan biến. Cảnh tượng trước mắt Ân Yểu Yểu hiện lên mồn một, nàng có thể nhìn thấy bốn phía đều là cành khô lá úa, từng nhành cây khô trên cây đại thụ vươn lên bầu trời như những cánh tay khô quắt che khuất đi ánh mặt trời, nhìn rất là dọa người. Nàng trượt xe lăn về phía trước vài bước, chỉ một thoáng liền cảm nhận được bốn phía có ma khí mãnh liệt cùng tử khí không ngừng bao vây.
Ma khí ở nơi này mang theo huyết sắc, rõ ràng chỉ có Ân Nghiệt mới có thể khống chế phi cực. Nàng cố ý điều khiển phi cực nhằm dẫn chúng đi chỗ khác, nhưng khí tức quanh mình quá mãnh liệt, không ngừng chui vào bên trong cơ thể nàng, khiến thân thể nàng dần phát lạnh, tay chân trở nên cứng đờ, dần dần không thể tập trung tâm trí để điều khiển những khí tức này. Kinh mạch toàn thân cũng bắt đầu đập thình thịch cuồng loạn, giống như có thứ gì đó đang từ trong cơ thế muốn bộc phát ra ngoài, khiến nàng đau đớn như chết đi sống lại.
Những cành cây khô trên mặt đất bị xe lăn chèn qua phát ra tiếng răng rắc răng rắc. Nơi này cũng không phải vùng băng tuyết gì nhưng Ân Yểu Yểu lại lạnh phát run, một lát sau, môi nàng xuất hiện một tầng sương muối. Một phách của Đấu Tinh hằng ngày quấy phá bên trong linh hồn nàng dường như cũng bị thức tỉnh bởi thứ gì đó, đột nhiên hung hăng đâm loạn khiến nàng hứng chịu nỗi đau thấu tim, tựa như có trăm ngàn con kiến đang gặm nhắm thân xác nàng từ trong ra ngoài.
Nàng hít sâu một hơi, cắn chặt răng, tay run run bám vào bánh xe lăn, nhưng đau đớn trong cơ thể kịch liệt đến mức làm nổi gân xanh trên cổ nàng. Hai tay dần mất đi sức lực, móng tay nàng cắm sâu vào bánh xe gỗ cố đi tiếp nhưng cuối cùng nàng trực tiếp cùng xe lăn ngã xuống đất, gần đó có một cây đại thụ đang hé mầm non. Cành cây khô dưới gốc đại thụ dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên giật giật rồi nhanh chóng cuốn lấy cổ chân của nàng.
Ân Yêu Yểu bất lực dưới sự dày vò của sự đau đớn kịch liệt trong linh hồn cùng với kinh mạch như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Nàng cố giật cổ chân ra, trong cổ liền tràn ra một tràn máu tươi. Trong cơn hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ lại thời gian còn ở Tiên giới, hồi ức xẻ hồn hôm đó như ùa về.
Nàng vất vả lắm mới kiếm về một cái mạng, kẻ đáng chết vẫn còn đang sống tốt thì hiện tại nàng cũng không thể chết được, nàng phải tiếp tục đi về phía trước, không thể dừng lại. Nghĩ đến đây, đôi tay trắng nhợt duỗi về phía trước, sau đó năm ngón tay trụ trên mặt đấy đầy cành khô lá úa, mượn lực kéo cái chân gãy bò về phía trước một chút, bám vào cây con nhô lên từ rễ cây đại thụ. Không ngờ cây con kia lại trổ ra lít nhít những cành là cành, đâm xuyên qua ngón tay đang bám lấy rễ cây của nàng!
Ân Yểu Yểu kêu rên lên tiếng, thanh âm đã khàn đến mức không thể nghe rõ ràng. Khi tia sáng trong cánh rừng âm u rọi vào người nàng, có thể nhìn thấy ngón tay nàng đã máu me đầm đìa, máu thịt be bé, không ngừng run rẩy. Mặt đất dưới người nàng cũng bắt đầu mọc ra vô số chồi non, từng chút xuyên thấu qua quần áo mà đâm vào cơ thể nàng.
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, môi mấp máy chuẩn bị niệm chú ngữ khởi động hạt huyết châu, mới thốt ra một chữ, nàng đột nhiên nghĩ đến hạt huyết châu kia chỉ có tác dụng khi bị trọng thương trí mạng, nếu hiện tại nàng dùng, đến thời điểm sắp chết liền trở nên vô dụng. Nàng đột nhiên thanh tỉnh một chút, nuốt xuống cảm giác ngai ngái trong cổ họng, chống đỡ mí mắt bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Không biết có phải nàng đau đến mức sinh ra ảo giác hay không, nàng bỗng nhiên nhìn thấy chồi non sinh ra từ cây đại thụ trước mắt bỗng dưng động đậy.
Tử khí âm u đầy trong rừng đột nhiên truyền đến âm thanh vui sướng nhưng vô cùng quỷ dị, bén nhọn: "Đã mấy ngàn năm nay không được thưởng thức phân bón từ loài người rồi."
Một trận gió thoáng qua, tiếng cười quỷ quyệt chói tai vang lên khiến cả khu rừng đều văng vẳng thanh âm ấy.
Màng nhĩ Ân Yểu Yểu bị những âm thanh này đâm đến đau nhức, ánh mắt nàng quét qua bốn phía, liền bắt gặp bên trên cây đại thụ đột nhiên mọc ra rất nhiều cành gai, những cành gai này điên cuồng cử động, đâm thẳng vào người nàng!
Mấy cành cây này thế nhưng lại muốn đoạt mạng nàng!
Con ngươi nàng hơi co lại, nhìn chằm chằm vào những cành gai kia, cuối cùng tranh thủ thời gian bắt đầu niệm khẩu quyết kích hoạt huyết châu. Đến lúc đó, khi những cành cây này xuyên qua thân thể của nàng, sát thương sẽ ngay lập tức truyền lên người Đại trưởng lão, khoảnh khắc đó nàng chỉ cần dùng hết khí lực chạy qua cây đại thụ này.
Cây đại thụ này là thụ linh tên Tu Lệ, chỉ cần nàng giữ được mạng vượt qua thụ linh này, con đường tiếp theo dù cho nàng có bò cũng đến đích. Nàng nhìn chằm chằm vào những cành cây kia, thấy bọn chúng càng ngày càng gần, hiện tại đang duỗi về phía trán nàng, chẳng mấy chốc sẽ đâm xuyên hộp sọ của nàng.
Nàng niệm chú ngữ càng lúc càng nhanh, lúc còn sót hai chữ cuối cùng nàng đành nhắm chặt mắt lại, ngay lúc đó mấy cành cây kia cũng vừa chạm vào trán nàng!
Đột nhiên nàng nghe thấy Tu Lệ lên tiếng: "Hửm?"