Ai cũng biết, lửa phải có không khí mới bùng lên được, muốn đốt ngọn đuốc cũng phải hơ vào lửa mới cháy sáng.
Tống Tịnh Vãn tan tầm về nhà, cánh cửa đối diện vẫn đóng chặt.
Liên tiếp mấy ngày, cô đều không thấy Lâm Sân. Anh đi sớm về khuya, dáng vẻ giống như bận rộn rất nhiều việc, thế nhưng chú nhỏ thì nhàn hạ lắm, còn có thời gian tới tìm cô nói chuyện phiếm.
“Mẹ cháu đến cùng là suy nghĩ kiểu gì vậy, đưa thiệp mời đám cưới cho em trai ruột của chồng trước, chồng chị ấy rộng lượng quá nhỉ?” Lần trước gặp mặt Chu Vị Lam đã lưu lại phương thức liên lạc của anh. Anh tương đối khách sáo nhưng bà lại rất nhiệt tình, nhận được thiệp mời đám cưới của chị dâu cũ mà không lí giải nổi.
Ngược lại, Tống Tịnh Vãn mới không hề thấy lạ, mẹ cô từ trước đến nay vẫn vậy.
“Con người chú Phí rất tốt, hẳn sẽ không ngại đâu. Nếu chú cảm thấy mất tự nhiên, cháu sẽ nói lại với mẹ là chú rất bận, không có thời gian đi.” Cô cầm cốc nước ấm, không quan tâm ngồi một bên rồi nhìn chú nhỏ vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại đọc tin tức, còn lảm nhảm nói chuyện.
Tống Hoài Quân ghét bỏ Tống Tịnh Vãn làm cơm khó ăn, lúc nào tới cũng mang theo cơm từ bên ngoài. Hôm nay thấy cô ăn có mỗi một bát cơm, cảm thấy bản thân hôm đó thật đáng trách.
Hình như dáng vẻ của một người lớn trong nhà sẽ giống thế này, tự cho rằng mình hiểu rõ con cái, nhưng thật ra người trưởng thành tâm tư sẽ thay đổi. Tống Tiểu Oản… Đã đến tuổi để ý vẻ ngoài rồi à? Anh không biết rằng ý nghĩ này của mình vô tình trùng hợp với một loại bênh chung khác của các bậc cha mẹ: Cho dù con cái có lớn đến chừng nào, trong mắt gia đình vẫn luôn là một đứa trẻ.
Anh ho nhẹ một cái, luôn cảm thấy nói ra điều này sẽ xấu hổ, trong giọng nói lộ ra vẻ mất tự nhiên: “À thì, cháu có biết có một loại người ăn bao nhiêu cũng không béo không? Cháu xem, trước kia ăn nhiều vậy mà cháu vẫn gầy tong teo, người khác hâm mộ còn không được. Vậy nên cháu đừng a dua theo người ta ăn kiêng để giảm béo.”
“Cháu không có mà.” Thật sự hai ngày nay khẩu vị của cô không tốt lắm.
Tống Hoài Quân cũng không vạch trần, còn nói thêm về hôn lễ của Chu Vị Lam. Đi cũng không cảm thấy gì hết, mà không đi thì Tống Tiểu Oản nhà anh phải ở một mình trong cái đám cưới dở hơi ấy.
Anh không yên tâm.
Tống Hoài Quân nhìn chằm chằm cháu gái, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Vãn, cháu nói thật với chú đi, mẹ cháu kết hôn thì cháu có buồn không?”
Tống Hoài Quân sẽ hiếm khi để ý mấy chuyện như vậy, anh đã quen dùng thái độ thờ ơ đối mặt với công việc cũng như đời sống hàng ngày. Tống Tịnh Vãn không nhớ quá rõ lần cuối chú nhỏ nói chuyện nghiêm túc với mình là từ lúc nào.
Cô chậm rãi đáp: “Hơi hơi có cảm giác mất mát.”
Cô đã sớm quên, cũng sớm hiểu cho quyết định của Chu Vị Lam. Nếu như hai người không còn yêu nhau, miễn cưỡng cùng một chỗ sẽ không có hạnh phúc, nếu gắng gượng sống với nhau vì cô, đối với bố mẹ là không công bằng. Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, không phải cứ làm bố mẹ thì phải hi sinh hạnh phúc vì con.
Chút xíu mất mát của cô có ý nghĩa gì chứ, cô suy nghĩ đây chỉ là cảm xúc mà ai cũng sẽ có. Con người đang không ngừng tiến về phía trước, bất chợt nhớ tới đồ vật bị rơi trên đường thì thấy chút nuối tiếc về nó mà thôi.
Nhưng đơn giản chỉ là hoài niệm, không còn tình cảm nào khác.
“Cháu vẫn luôn hi vọng mẹ sống hạnh phúc, thấy cuộc sống hiện tại của bà ấy tốt nên cháu rất vui vẻ. Chú nhỏ, chú không cần lo lắng cho cháu.” Bên cạnh có người luôn quan tâm mình từng tí một, sao cô không quên được chút tình cảm kia.
“Cháu đấy.” Tống Hoài Quân trừng mắt với cô, “Hiểu chuyện quá không tốt đâu.”
“Thật hâm mộ con cháu nhà người khác, sẽ biết nũng nịu dễ thương, nhà mình thì… Chậc chậc, chẳng trông cậy được gì cả.” Anh than thở lắc đầu, khôi phục dáng vẻ bỡn cợt.
Tống Tịnh Vãn thấy anh lại bắt đầu trêu chọc mình, khẽ mỉm cười một cái.
Ăn cơm xong, Tống Tịnh Vãn tiễn chú nhỏ về. Tống Hoài Quân đổi giày ở cửa, nhìn cửa nhà Lâm Sân đóng kín, hỏi cháu gái: “À, Tống Tiểu Oản, gần đây cháu có thấy Lâm Sân đưa bạn gái về không?”
“Không ạ.” Giọng cô vẫn vững vàng như cũ, Tống Hoài Quân không chú ý tới bàn tay đang nắm chặt kia.
“Thằng cha này có rắm chẳng bao giờ thả, cậu ta nói với chú có người trong lòng nhưng không nói là ai. Cứ lén lén lút lút, chắc chắn trong lòng có điều mờ ám.” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu rồi khoát tay với Tống Tịnh Vãn, “Nào, vào nhà đi, không cần tiễn chú, có việc gì nhớ phải gọi điện thoại luôn đấy nhé.”
“Chú đi cẩn thận.”
Tống Tịnh Vãn đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó cắn ngón tay cái, không biết đứng đó bao lâu mãi cho đến khi phản ứng kịp mới vội vàng đóng cửa.Mặt trời dần dần nhô cao.
Buổi sáng nghe thấy tiếng mở cửa nhà đối diện, Tống Tịnh Vãn vội vàng dậy rửa mặt, mặc quần áo tử tế để chuẩn bị ra ngoài.
Anh chạy bộ hết khoảng nửa tiếng, nếu như cô không nhanh chóng, lúc đi làm sẽ gặp mặt nhau mất.
Người tính không bằng trời tính, không nghĩ rằng ra tới cửa tiểu khu rồi vẫn gặp anh.
Hôm nay anh không mặc đồ thể thao, trong tay cầm theo bữa sáng quay về. Tống Tịnh Vãn vừa chạy ra thì thấy anh, bước chân lập tức đông cứng.
“Hôm nay ra ngoài sớm thế?” Trong mắt của anh chứa ý cười như không nhìn thấy sự bối rối, chậm rãi đi về hướng cô, “Tôi mua bữa sáng rồi, ăn xong hẵng đi làm.”
“Cảm ơn chú Lâm, cháu…không ăn đâu, muộn làm mất.” Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, níu chặt dây túi xách né tránh ánh mắt.
Cô nói dối rất vụng về, bây giờ cách giờ vào làm của cô còn lâu. Có điều anh không vạch trần cô, chia bữa sáng trong tay ra đưa cho cô một phần: “Nhớ phải ăn đấy. Hôm nay trời lạnh mà không đi xe, để tôi đưa cháu đi nhé?”
“Không cần đâu ạ, cháu ngồi xe buýt đi cũng nhanh lắm.” Túi đồ ăn sáng trong tay tỏa ra hơi nóng như gương mặt cô bây giờ.
“Vậy chú ý an toàn.” Anh không ép buộc. Vừa dứt lời, cô bỏ lại một câu “Gặp lại sau ạ.” rồi vội vàng rời đi.
Cho tới khi bóng lưng cô biến mất, Lâm Sân mới thu hồi tầm mắt, cũng không lên nhà mà đi về hướng bãi đỗ xe. Lúc lên xe ngồi suy nghĩ trầm ngâm, mình không cần vội, từ từ sẽ được thôi.
Lúc đến công ty vẫn còn quá sớm, lẻ tẻ chỉ có mấy người.
Mấy người này ngồi xem tâm tình có vẻ rất tốt của ông chủ, mỗi người chào anh đều nhận được một câu đáp lại đầy vui vẻ “Chào”.
Anh mở cửa đi ra sân thượng, tình cờ thấy được một bóng người nhỏ gầy. Diệp Tử cầm khăn, tinh tế lau sạch bàn, nghe được tiếng mở cửa, cả người run lên một cái, nơm nớp lo: “Chào Lâm…Lâm tổng ạ.”
“Tôi… Tôi không có việc, nên … nên đang giúp dì Phùng dọn vệ sinh.” Cô run rẩy giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở đây, ngay cả nhìn anh cũng không dám.
Lâm Sân tự nhận mình không phải một cấp trên nghiêm khắc, từ việc ai cũng gọi anh là lão đại mà không cần gọi Lâm tổng thì có thể nhìn ra. Diệp Tử là thực tập sinh đến đây mới được chuyển thành nhân viên chính thức không lâu, trước đó thường xuyên bị đám nhóc Tần Thời kia bắt nạt nên có chút ấn tượng.
“Cô rất chăm chỉ nhưng chăm chỉ trong công việc sẽ tốt hơn. Nếu như dì Phùng cảm thấy không dọn dẹp nổi có thể đến bộ phận quản lí của công ty nói, cô vẫn nên làm tốt việc của mình đi, đây mới là lí do công ty tuyển cô.” Giọng anh cũng không nghiêm khắc, nói chuyện không mang ý tổn thương người khác.
“Thật, thật xin lỗi.” Diệp Tử từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu, xấu hổ rời đi.
Anh than nhẹ một tiếng rồi đặt bữa sáng lên bàn, sau đó nhìn nhìn, khóe miệng lại giãn ra.
Có vẻ như cùng thời gian đó, Tống Tịnh Vãn cũng đang ngồi nhìn chằm chằm bữa sáng.
Hai phần, anh đã sớm chuẩn bị sao?Tôn Uẩn thừa dịp thời gian quay phim được nghỉ liền gọi cho Tống Tịnh Vãn, lúc đó cô đã tan tầm về nhà, nằm ở ghế sofa không biết đang xem gì trên TV.
Tôn Uẩn là bạn tốt của cô, có thể trút bầu tâm sự.
“Tớ nói mà, ánh mắt anh ta nhìn cậu không thuần khiết, còn chuyển tới đối diện nhà cậu, xem ra là một bụng âm mưu.” Đầu Tôn Uẩn gắn một bộ trâm, xoa xoa cổ cười thành tiếng, “Tớ cảm thấy cậu cũng không phải không có ý với anh ta, xoắn xuýt như vậy làm gì, cứ thuận theo tự nhiên, đợi được tỏ tình, cảm thấy có thể thì tiến tới yêu đương.”
Còn nói thêm: “Trước đó, tớ vẫn luôn thắc mắc cậu đến cùng sẽ yêu kiểu người thế nào, đừng nói đến việc hai bọn cậu cực kì xứng đôi.” Cụ thể không chỉ ra rõ được đẹp đôi ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy đặc biệt hợp nhau.
Tống Tịnh Vãn không ngờ Tôn Uẩn sẽ nói như vậy: “Người khác thì tốt đấy, nhưng chú ấy là bạn thân của chú nhỏ, tớ không dám nghĩ tới vấn đề kia. Với lại tính cách chúng tớ giống nhau, không thích hợp, tớ chỉ đang nghĩ xem, cuối cùng chú ấy nghĩ thế nào thôi.”
Dù sao anh cũng chưa nói gì, nếu như không có ý với cô thật mà do cô tự đa tình thì xấu hổ lắm.
Người ngoài cuộc lúc nào cũng thấy rõ hơn người trong cuộc, Tôn Uẩn nói: “Vậy cậu có thể nói khéo với chú nhỏ của cậu, chú nhỏ mà biết bạn thân chú ấy thích cháu gái mình, hẳn là sẽ trực tiếp đi cảnh cáo người ta đừng có mấy suy nghĩ xấu với cậu luôn.”
Tống Hoài Quân quản lý Tống Tịnh Vãn trên phương diện tình yêu tương đối nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không tiếp nhận nổi việc bạn thân thích cháu gái mình.
Tống Tịnh Vãn lại do dự: “Như vậy không ổn lắm, nếu bởi vì tớ mà giữa bọn họ sinh ra mâu thuẫn thì sao đây? Với lại tớ cũng chưa xác định có phải Lâm Sân thích tớ thật hay không, nhỡ hiểu nhầm thì to chuyện.”
Sau đó cuộc điện thoại này bị đứt đoạn vì Tôn Uẩn phải quay lại phim trường, Tống Tịnh Vãn suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết làm thế nào.
Câu hỏi cuối cùng của Tôn Uẩn, cô không có trả lời.
Cô ấy nói: “Tống Tịnh Vãn, tại sao cậu cứ thu mình lại mãi thế?”
Vấn đề này hiển nhiên không phải một lát có thể giải quyết, Tống Tịnh Vãn tạm thời vứt phiền não của mình sang một bên rồi cầm quần áo đi tắm rửa. Bởi vì mải suy nghĩ nên cô không hề chú ý tới vòi nước lỏng lẻo một cách bất thường kia.
Vòi nước gãy trong chớp mắt, cô ngây ngẩn cả người. Sự lạnh lẽo nháy mắt lan tỏa trên người, dòng nước mạnh mẽ hất lên mặt cô, toàn thân ướt như chuột lột.
Cô luống cuống tìm van tổng nhưng không sao tìm được, dòng nước cứ không ngừng phun ra ngoài, cô càng thêm rối rít. Chẳng mấy chốc, nước đã tràn hết nhà vệ sinh. Cô đành gọi cho Nghiêm Tư xem van tổng ở đâu nhưng đối phương không hề bắt máy.
Đúng lúc bất lực, ở ngoài có tiếng gõ cửa.
“Tiểu Vãn.” Lâm Sân gọi cô.
Cô chậm chạp ra mở cửa, đập vào mắt Lâm Sân đầu tiên là toàn thân ướt sũng của cô. Anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp bước vào nhà rồi nhanh chân đi về phía phòng tắm. Cô lẳng lặng đi theo phía sau, bất chợt có một cái áo nhẹ nhàng chùm lên người cô.
“Nhanh đi thay quần áo đi.” Cô bị giọng nói nghiêm nghị này kéo chân đứng lại một chỗ.
“Ào ào” tiếng nước truyền đến, chiếc áo khoác trên đầu quen thuộc nhưng mang theo một mùi hương xa lạ. Cô hít mạnh một hơi, mới vừa rồi tâm trạng còn căng thẳng, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn cả.