Vào đêm tuyết rơi lớn kia, Tống Hoài Quân đã tâm sự với Lâm Sân một chút chuyện quá khứ.
Từ nhỏ Tống Tịnh Vãn đã hiền lành ít nói, mặc dù tính tình có chút bướng bỉnh nhưng vẫn khiến người ta yêu mến. Trong một gia đình hạnh phúc cũng khó tránh được những chuyện không vui, nhà bọn họ trước kia là như vậy.
“Trên thế giới này, có rất nhiều cặp bố mẹ ly hôn nhau, Tống Tiểu Oản cũng chưa phải là người khổ sở nhất. Khi ấy cả nhà đều nghĩ rằng, nếu mẹ nó rời đi thì con bé vẫn còn có bọn tôi.”
Sau khi Chu Vị Lam đi, Tống Tịnh Vãn đã khóc rất lâu. Cô vốn ít khi mít ướt, Tống Hoài Quân thân là trưởng bối nhỏ, từ lúc bé còn khóc nhiều lần hơn cả cháu gái. Bé con vừa khóc, tất cả mọi người đều tan nát cõi lòng theo, mẹ anh phải ôm lấy cô an ủi. Mẹ của Tống Hoài Quân là một người phụ nữ rất kiên cường, bà thường không rơi nước mắt trước con cháu, nhưng có lẽ tiếng khóc yếu ớt của Tống Tịnh Vãn đã lay động tới bà, khiến bà đỏ cả vành mắt.
Thời gian khó chịu này cũng sẽ trôi qua. Rất lâu sau, Tống Tịnh Vãn cũng chầm chậm tiếp nhận sự thật Chu Vị Lam đã rời đi. Khi đó còn nhỏ nên tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ chóng quên chuyện này.
Chờ đến khi Tống Hoài Quân phát hiện ra có gì đó khác lạ, ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ trong đầu Tống Tịnh Vãn từ lúc nào.
Lỗi của Chu Vị Lam không phải ở việc bà ly hôn hay rời bỏ, mà là tình yêu của bà đã dần dần thay đổi, đã từng vô số lần bà nói với Tống Tịnh Vãn: “Tiểu Vãn, mẹ không chịu đựng nổi nữa, sống cùng bố con khiến mẹ thật sự rất mệt mỏi.”
Vấn đề tình cảm xưa nay đâu chỉ một người sai, Tống Hoài Thanh cũng có lỗi lầm. Lỗi tại ông không hiểu được cách thương yêu vợ, không biết nên biểu đạt ra thế nào. Vì nguyên nhân trong tính cách, mà lâu dài vị trí của Chu Vị Lam vẫn ở bên chủ động, càng ngày bà càng mệt mỏi, muốn chấm dứt.
Bà liên tục than khổ với Tống Tịnh Vãn rồi dần dần cô lại thêm ám ảnh sự mệt mỏi của bà. Thế nhưng mỗi khi Chu Vị Lam quên đi, bà thường nói với Tống Tịnh Vãn: “Tính con y hệt bố thế hả?”
Mọi người đã để câu chuyện đó trôi qua từ lâu, nhưng đến một hôm, Tống Hoài Quân vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Tống Tịnh Vãn và cô bạn nhỏ.
Người bạn nhỏ hỏi cô: “Tống Tịnh Vãn, dạo gần đây bố mẹ tớ thường xuyên cãi nhau, tớ cảm thấy hình như bọn họ muốn ly hôn.”
Tống Tịnh Vãn an ủi: “Không phải thế đâu, bố mẹ cậu sẽ làm hòa thôi.”
Người bạn nhỏ vẫn tỏ ra vô cùng lo lắng: “Vậy tại sao bố mẹ cậu ly hôn?”
Tống Tịnh Vãn nói: “Bởi vì mẹ tớ thấy bố tớ không thích nói chuyện, không thích cười, còn quá nghiêm túc nữa.”
Cô bé kia không hiểu rõ những lời này, tiếp tục thắc mắc: “Thế lúc bọn họ đòi ly hôn, họ không hỏi cậu muốn đi theo ai sao? Hôm qua mẹ tớ hỏi như vậy làm tớ sợ lắm.”
Tống Tịnh Vãn lắc đầu, vì Chu Vị Lam không tranh giành quyền nuôi dưỡng, bà biết để con ở lại nhà họ Tống sẽ có được nền giáo dục tốt nhất. Khi ấy bà chỉ là một người mẹ đơn thân nên ngoài tình yêu thương ra, bà không cho cô được gì cả.
Người bạn nhỏ không hiểu: “Tại sao mẹ cậu không dẫn cậu theo?”
Tống Tịnh Vãn trả lời: “Bởi vì tớ giống bố tớ.”
Cô bình tĩnh nói ra lời này, nghe cũng chẳng hề khó khăn.
Tự cho rằng bản thân giống bố, mà mẹ sống cùng bố rất mệt mỏi cho nên chắc chắn đi cùng cô cũng vậy.
Bọn họ nghĩ cô không khóc náo loạn đòi đi tìm Chu Vị Lam là vì tuổi nhỏ, lại rất hiểu chuyện. Nhưng cũng không phải hoàn toàn chính xác, không tìm là bởi cô biết lý do tại sao bà đau khổ.
Sau khi Tống Hoài Quân biết ý nghĩ của cô, anh đã nói cho bố mẹ và anh trai. Tống Hoài Thanh vô cùng tự trách nhưng xưa nay Tống Tịnh Vãn cảm thấy trong chuyện này không ai sai cả. Có lẽ những lời Chu Vị Lam nói kia đã khắc vào trong lòng nên nhiều năm như vậy vẫn chưa thể xóa đi.
“Tính cách hai bố con họ khá giống nhau.” Điểm ấy anh không thể phủ nhận, “Nhiều năm như vậy mà anh trai tôi luôn một mực tự trách, cảm thấy bản thân chính là nguyên nhân khiến Tống Tiểu Oản trở nên thế này. Anh ấy nghĩ rất nhiều cách để cho con gái cảm nhận được đầy đủ yêu thương, sinh nhật hàng năm dù thế nào cũng không vắng mặt, bởi vì khoảnh khắc đó con bé nhớ mẹ nhất.”
Nói xong, Tống Hoài Quân cũng thấy thổn thức, anh khó chịu vì bản thân chẳng làm được gì, nhiều năm trôi qua mà chưa thể xóa bỏ khúc mắc trong lòng Tống Tịnh Vãn.
Đây đã là lần thứ hai Lâm Sân nghe được lời tương tự.
Lần thứ nhất, cô kể về việc người khác theo đuổi nhưng sau lại chê bai cô không thú vị. Lần thứ hai, khi còn bé cô nói với người khác rằng mẹ chẳng cần mình vì bản thân giống bố, không thích cười nói.
Cho đến lần thứ ba này, cô bộc bạch với anh: “Có lẽ bây giờ chú chưa cảm giác được, đó là vì chú vẫn còn thích cháu. Thời gian dài, chắc chắn sẽ càng ngày càng mệt mỏi.”
Đối mặt với sự cố chấp của cô thế này anh phải làm sao? Lần đầu tiên Lâm Sân biết được cảm giác vừa đau lòng vừa bất lực.Sau khi anh biến mất, sinh hoạt của Tống Tịnh Vãn không có nhiều thay đổi.
Cô đi làm, đi ngủ đúng giờ, nhịp điệu cuộc sống nhạt nhẽo so với mọi người.
Thời gian Lâm Sân chính thức theo đuổi cũng không dài, xâm nhập vào cuộc sống của cô mới có mấy tháng. Rất dễ bị người ta lãng quên.
Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau lòng đó của anh, tự mình lại ngủ không yên giấc.
Mất ngủ là một việc xa lạ đối với cô, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì, đợi đến khi phản ứng trời đã sắp sáng.
Ngoài việc mất ngủ ra, cuộc sống không có gì thay đổi quá lớn.
Mà Lâm Sân quả thật vẫn duy trì một khoảng cách nhất định như anh đã nói.
Thời gian đó, cô đã từng gọi điện để nói đáp án của mình nhưng đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: “Tiểu Vãn, nếu đáp án của em là không, vậy thì không cần gọi nữa. Vì có lẽ tôi sẽ… không chịu được lời từ chối của em.”
Nghe xong, tâm tư cô trở nên buồn bực khó chịu, nói không nên lời.
Cô rất sợ anh sẽ nói ra mấy lời thích mình, như thế càng khiến cô không từ chối được. Nhưng cuối cùng anh không nói thêm gì, chỉ bảo: “Tôi sẽ cho em thời gian, một tháng sau nếu như em không trả lời, tôi sẽ ngầm thừa nhận như em đã không chấp nhận. Cũng không cần nói thêm gì nữa.”
Anh đã nói như vậy thì không thể nhẫn tâm từ chối nên cô đồng ý.
Nghiêm Tư không muốn nghe lén điện thoại của bạn, nhưng khi vô tình nghe được giọng điệu đáng thương kia thì khẽ rùng mình một cái.
“Một tháng sau tốt nhất là cậu buông tha con bé đi.” Như thế anh còn dám nhìn mặt chú của Tống Tịnh Vãn, tốt xấu gì lúc trước cũng đã từng ngồi ăn bữa cơm với người ta.
Cái điệu bộ đáng thương này, nói thật không hề thích hợp phun ra từ trong miệng cậu ta. Giống như một người đàn ông trên mặt nuôi râu quai nón đang mặc váy thủy thủ vậy. Cũng không phải không mặc được, mà đâu thể nào đáng yêu như nữ sinh.
Cho nên cũng chẳng phải điều cấm kị gì không nên nói, chỉ là anh nghe mấy lời này thì hơi nhức lỗ tai.Cuối năm nay ngoài việc triển khai chủ đề của triển lãm đã chuẩn bị trước, bảo tàng còn lồng ghép thêm một chút khoa học kỹ thuật hiện đại. Không chỉ sử dụng công nghệ VR (1) để mô tả những cổ vật lịch sử được khai quật, mà còn đưa cả người máy hướng dẫn vào đó. Tống Tịnh Vãn không ngờ mình có thể thấy Lâm Sân ở nhà ăn của bảo tàng.
(1) VR: viết tắt của Virtual Reality, công nghệ thực tế ảo
Bên cạnh anh là lãnh đạo của viện bảo tàng và mấy người đồng nghiệp đang cùng bàn bạc công việc, họ bận rộn tới tận trưa vì vậy mới quyết định dùng bữa đơn giản ngay trong nhà ăn. Lãnh đạo đã quen biết Lâm Sân từ trước cho nên tự mình tới tiếp đón. Trong nhà ăn có rất nhiều người, một đoàn người đi qua nhưng anh cũng không dừng lại chào hỏi cô.
Kim Hâm vẫn còn nhớ rõ Lâm Sân, quay sang hỏi Tống Tịnh Vãn: “Ơ đây không phải chú em sao?” Người đã tới đón Tống Tịnh Vãn khi uống say chính là anh ấy.
“Không phải đâu, là bạn của chú ruột em.” Cô chỉ giải thích đơn giản, không nói thêm bất cứ điều gì.
Bọn họ bước vào trong, đương nhiên lãnh đạo cũng phải đứng ra tiếp đãi mọi người nên cũng ăn cơm ở đó.
“Anh nghe nói bảo tàng chúng ta cần hướng dẫn viên người máy, hóa ra là của công ty bạn chú em hả? Thế mà chưa nghe em nói bao giờ.”
“Hôm nay em cũng mới biết.”
Vậy ra hai người họ chỉ là quan hệ bình thường nhưng sao hôm anh nhìn người ta tới đón cô lại thấy không giống bình thường lắm nhỉ? Cuối cùng Kim Hâm cũng không hỏi lại, sau khi ăn xong, bọn họ dọn dẹp rồi quay trở lại làm việc.
Tống Tịnh Vãn không biết Lâm Sân đã dọn đi hay chưa vì cô thấy căn nhà đối diện khóa cửa. Hôm chạm mặt trong nhà ăn cũng chỉ liếc qua một chút, do đặc thù công việc nên không tiện chào hỏi, về sau anh cũng không đến tìm cô, không để lại bất kỳ lời nào.
Nhưng người hay đi cạnh anh – Tần Thời thì ngược lại, cậu ta đã đến chào hỏi cô trước. Vì cũng theo chân mọi người đến hỗ trợ kỹ thuật nên trùng hợp buổi trưa gặp được Tống Tịnh Vãn tại nhà ăn.
“Chào cô giáo Tiểu Tống.” Nói xong cậu lập tức muốn đi, nếu không phải lão đại đã nói “một ngày làm thầy cả đời làm thầy” thì cậu sẽ chẳng thèm tới chào hỏi.
“Này…” Cô gọi Tần Thời lại, “Sao cậu cũng đến vậy, mọi người về hết rồi à?”
Người của công ty bọn họ đến đây cũng kha khá, như nào lại chỉ còn mỗi cậu ta ở lại thế?
“Bọn họ bàn việc ổn thỏa xong thì về rồi. Mấy ngày này tôi tới hỗ trợ kỹ thuật, xong việc cũng sớm đi thôi.” Cậu trả lời rất mất kiên nhẫn.
“Cậu hỗ trợ kỹ thuật á?” Cậu ta giỏi giang như vậy nên thông thường mấy việc thế này không cần đứng ra phụ trách.
“Cô nhiều chuyện thế. Nói tóm lại, sau này lão đại có hỏi, thì cô cứ bảo tôi nhận lỗi rồi nhé.” Nhắc đến chuyện này Tần Thời tỏ ra không mấy vui vẻ. Sau lần đó, bọn họ thường xuyên bị phân công những công việc nhàm chán để nâng cao sức chịu đựng. Do đã phạm phải sai lầm nên không ai dám phản đối, càng ngày tâm trạng bọn họ lại thêm buồn bực.
Tần Thời rời đi rất dứt khoát. Nhưng nhiều ngày sau, Lâm Sân cũng chưa tới hỏi xem Tần Thời đã chào hỏi cô hay chưa.