Sở Luật đặt tay trên đầu Tiểu Vũ Điểm, nhẹ nhàng xoa tóc con, “Cảm ơn anh đã đánh giá cao và quan tâm tới cháu, nhưng con gái tôi sức khỏe không tốt, không thích hợp với thể thao.”
Nói xong, anh xoay người bỏ đi, nhưng tất nhiên là ngay phía sau anh, Tang Văn Lực cũng không dễ dàng từ bỏ.
Đỗ Tĩnh Đường cũng phát hiện ra ánh mắt kiên quyết của Tang Văn Lực, anh bước lại gần nói nhỏ gì đó một cách cẩn thận. “Anh nói gì cơ, cô bé này chỉ còn một bên thận.” Tang Văn lực thấp giọng lắc đầu, không thể nào tin nổi chuyện này, không đúng tí nào, đứa bé này nhìn thế nào cũng không giống một người bệnh.
“Tôi không cần phải lừa anh.” Đỗ Tĩnh Đường lắc lắc đầu. “Sự thật là vậy, với năng lực của các anh, muốn biết cụ thể đúng hay không chỉ cần điều tra một chút là được.” Đỗ Tĩnh Đường nói vậy, nhưng đúng là như thế, Tang Văn lực bây giờ không tin cũng không được, sẽ không ai lấy chuyện này ra để đùa.
Anh cũng không biết lúc này Tống Uyển vội vàng đứng dậy, mặt mũi nhăn nhó, bà nắm tay Sở Tương trong lòng hổ thẹn, bà không có mặt mũi để nhìn bất cứ ai. Bà càng đi càng vội, dường như kéo cả tay của Sở Tương mà chạy.
Đỗ Tĩnh Đường nhìn bóng dáng Tống Uyển, người ta nói thiếu nợ thì phải trả lại, anh luôn muốn biết nhát dao đã cắt xuống thì để lại cái gì, tương lai sau này anh cũng vẫn dùng cách ấy để người kia phải hối hận, phải áy náy, áy náy đến cả kiếp sau.
“Xử lý tốt chưa?” Trên xe, Sở Luật hỏi Đỗ Tĩnh Đường đang lái xe, anh ôm con gái, để bé ôm bàn tay to lớn của mình, một bên anh cầm chiếc cup của Tiểu Vũ Điểm, anh định đặt nó trong văn phòng của mình để lúc nào cũng có thể nhìn thấy, đây là giải nhất của con gái đấy, một kỷ vật có ý nghĩa.
“Dạ, người kia đã giải quyết xong rồi…” Đỗ Tĩnh Đường nhếch môi, “Anh ta thật phiền, quá phiền, phiền tột đỉnh,”
Cái người kia trong miệng anh chính là Tang Văn Lực, đúng là người nào tên nấy, nếu đã đụng đến ai sẽ đeo bám đến chết không bỏ. Đỗ Tĩnh Đường có cảm giác, năng lực nghiệp vụ của người này không tồi, chỉ tiếc là anh ta làm về thể thao, đào tạo các ngôi sao về thể dục thể thao, nếu đưa vào các công ty chuyên tuyển dụng nhân sự thì với miệng lưỡi có thể uốn đến vài tấc như vậy nhất định sẽ là một cốt cán về nghiệp vụ.
“Anh, anh không thấy tiếc à? “ Đỗ Tĩnh Đường chuyên tâm lái xe, cũng không dám suy nhĩ lan man, “Tiểu công chúa nhà chúng ta nếu vẫn khỏe mạnh thì có thể tập thể dục dụng cụ, có thể tham gia giải vô địch thế giới đấy."
“Không cần.’” Sở Luật hơi nhéo nhéo canh tay nhỏ của con gái. “Bé có thể đạt được thành tích thế nào cũng đều không quan trọng, anh chỉ muốn nó giống như một con sâu trong thùng gạo, cứ bình an mà lớn.”
Đỗ Tĩnh Đường tươi tỉnh một chút nơi khóe miệng
“Anh trai à, nguyện vọng của anh thật vĩ đại quá đấy.”
Anh chỉ hi vọng con gái duy nhất của mình thật sự giống một con sâu gạo.
“Cảm ơn.” Sở Luật xem là lời khen tặng, ngôi sao gì, cái gì là ngôi sao thể dục, anh không cần, đứa nhỏ này từ bé đã khổ quá nhiều rồi, anh chẳng muốn nó khổ nữa, cứ bình an mà lớn lên là được.
Đỗ Tĩnh Đường nhún vai, quả nhiên, người cha này quả là khác người, yêu con gái đến vô đáy, Sở Luật ghét nhất chính là loại cơ hội kiểu đó, việc hôm nay anh làm chỉ vì chính con gái mình mà thôi.
Tiểu Vũ Điểm khẽ động động hàng mi, rồi cuộn mình trong lòng ba mình mà ngủ.
Sở Luật điều chỉnh nhiệt độ trên xe cao lên một chút, lấy áo của mình đắp lên cho con, đã là một người cha siêu cường nên cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể làm.
Nhưng, Đỗ Tĩnh Đường than nhẹ, anh thấy ông anh trai nhà mình chắc là sẽ làm ba đơn thân cả đời, nhưng may là anh còn có Tiểu Vũ Điểm, nếu không anh trai làm thế nào mà có thể sống sót được.
"Thế nào?" Sở Luật hỏi Gia Hân Bảo, anh ôm con gái trong ngực, Tiểu Vũ Điểm mở một đôi mắt to đen, ngoan ngoãn cho bác sĩ kiểm tra, bác sĩ nói há mồm, bé liền há mồm, rất phối hợp.
“Mọi thứ đều bình thường.” Gia Hân Bảo đem chính mình ống nghe bệnh thả xuống dưới. “Yết hầu cũng không có chuyện, gần đây đã mập lên một ít.” Anh nhéo nhéo thịt trên cánh tay của Tiểu Vũ Điểm, đã có được ít thịt, lần đầu tiên anh lại đây khám cho tiểu gia hỏa này, cánh tay cẳng chân kia đều khiến anh đau lòng.
Hiện tại đến là tốt, cuối cùng đã có ít da ít thịt, có thể thấy được Sở Luật nuôi con gái không tồi, hơn nữa cô bạn nhỏ cũng đã mạnh dạn hơn một ít, chỉ là vẫn còn không nói.
"Cháu vẫn không nói lời nào." Sở Luật đưa tay lên mặt con gái chỉnh lại tóc cho con.
Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt ngây thơ, khuôn mặt mềm mại càng thêm xinh đẹp.
"Cái này không cần vội." Với bệnh này Gia Hân Bảo thật sự không có cách điều trị. "Cơ thể không có vấn đề gì, ăn uống cẩn thận một chút là được. Đây là tâm bệnh của bé, không có thuốc chữa, có khi một ngày nào đó bé sẽ tự mở miệng nói chuyện, nhưng mong là không quá lâu vì nếu thế có khả năng bé cũng sẽ quên cả cách nói."
Gia Hân Bảo đi được một lúc, tinh thần Tiểu Vũ Điểm vẫn vậy.
Sở Luật ôm con gái lên, thấy con gái nặng lên kha khá, khuôn mặt nhỏ lại phúng phúng phính phính.
“Ba đưa con đi chơi ở chỗ này một chút được không?”
Tiểu Vũ Điểm cười tít mắt nhìn ba, giống như rất hào hứng.
Sở Luật thật sự sợ tính cách con gái quá hướng nội, Đỗ Tĩnh Đường bảo muốn cho bé đi học ở trường, bây giờ bé năm tuổi rồi cũng đúng là thời điểm phải đi nhà trẻ, nhưng bây giờ Tiểu Vũ Điểm không nói gì, anh sợ bé sẽ bị người khác bắt nạt, mà ở những nơi như vậy cho dù anh can thiệp vào hàng ngũ giáo viên cũng khôngđược.
Anh sợ, anh là thật sự sợ.
Anh sợ đứa bé này lại bị khổ, hiện tại anh chỉ có thể đặt bé bên cạn mình, ngày nào cũng nhìn thấy anh mới có thể yên tâm.
Xe dừng lại, Sở Luật xuống xe sau đó ôm con gái từ trên ghế an toàn xuống, anh muốn Tần Lạc tỉa tóc cho con một chút. Anh biết Tiểu Vũ Điểm rất quý tóc của mình nhưng tóc mái phía trước đã che hết cả mắt.
“Công chúa lại đây nào.” Tần Lạc thấy Sở Luật ôm con gái đến, biết ngay đây là mình sẽ cắt tóc cho cô bé..