Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mở hai mắt ra, cảm giác bên cạnh nhiều thêm một hơi thở khiến tâm rung động cũng khiến cô đau lòng, cô xoay người, ánh mắt khẽ nhắm, lại thêm hai giọt nước mắt cỡ hạt đậu lăn xuống theo khóe mi, trong suốt, sạch sẽ, nhưng chỉ khiến sắc mặt người đàn ông thêm lạnh lùng, khiến lòng anh ta càng phiền muộn, anh ghét tiếng khóc của cô, ghét nước mắt của cô, ghét khuôn mặt này của cô, tất cả của cô anh đều ghét mà không có lý do.
"A Luật, anh đến tìm em à?" Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, vươn ngón tay vẫn đỏ ửng của mình ra, nắm chặt áo anh, "A Luật, anh đừng chọc giận em nữa được không, em có thể thay đổi, thật sự có thể thay đổi mà, đừng rời bỏ em, chúng ta đừng tranh cãi nữa được không?"
Cô yêu thấu tim thấu phổi, khóc không thành tiếng, anh thật sự không có chút động tâm cùng đau lòng sao?
Cũng không có chút tình cảm nào luôn ư?
"A Luật, chúng ta vẫn bên nhau như trước có được không? Em nghe anh hết," Cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, giọng nói vô lực như dùng hết tất cả tâm sức.
"Phải không?" Giọng lạnh lùng của Sở Luật truyền tới, ngón tay cô run nhẹ một cái.
"Vâng," Cô mạnh mẽ gật đầu. Em có thể, thật sự có thể.
"Nếu tôi bảo cô đi chết, đi cùng Dĩ Hiên thì sao?" Ngón tay Sở Luật đột nhiên nắm chặt cằm cô, gương mặt không chút huyết sắc lọt vào mắt anh, mà anh chỉ hơi nhếch miệng, vẫn không thấy nửa điểm cười.
Môi Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng khép mở, ngón tay càng thêm dùng sức nắm chặt quần áo, thật xin lỗi, trừ cái này ra, cô lắc đầu, không phải cô không muốn, cũng không phải cô sợ chết. Bởi vì người cô muốn đi cùng là anh, chứ không phải Hạ Dĩ Hiên.
Nếu người chết là anh, cô nhất định sẽ đi cùng, cô sẽ không để anh phải cô đơn, trên suối hoàng tuyền, cô sẵn sàng cùng anh đi hết một vòng.
Có điều, cô muốn anh sống thật khỏe mạnh, mà cô lại rất rất yêu anh, nhưng tình yêu này đã vượt qua sức chịu đựng của anh mất rồi.
"Ha... Quả nhiên là nói một đằng nghĩ một nẻo, cô thật sự vẫn là một tên lửa đảo chính cống thôi." Sở Luật đột nhiên kéo tay cô ra, vô tình bỏ rơi cô, thậm chí không quan tâm, tay cô đã bị mình dẫm đến hoàn toàn thay đổi.
"Em không có," Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay, cô không lừa ai cả, cũng không có nói một đằng nghĩ một nẻo, em chưa từng lừa anh mà.
Cô lắc đầu, em không có, em không lừa anh.
"Phải không?" Lại một câu phải không? Sở Luật khinh thường cười nhạt, người phụ nữ tiều tụy như quỷ trên giường, tiếng không lừa, cô ta còn không biết xấu hổ mà nói ra sao?
"Cô nói cô không hại chết Dĩ Hiên? Cô nói?" Giọng Sở Luật căm hận lạnh lẽo, đột ngột đưa tay lên mặt cô, da dẻ trơn bóng, gương mặt vô tội như vậy chỉ để gạt người.
"Không, em không mà." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, em không hại chết Hạ Dĩ Hiên, em thật sự không làm, tại sao tất cả mọi người đều không tin? Cô nói một ngàn lần, một vạn lần, ba chữ Hạ Dĩ Hiên thật sự muốn theo cô cả đời sao?
"Cô nói cô không tìm Mạn Ny uy hiếp để em ấy rời khỏi tôi?" Lực ngón tay của Sở Luật tựa như nhẹ đi, nhưng giọng nói lại nặng nề hơn.
Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu, "Em không, em chưa từng làm vậy," Cô từng tìm Lý Mạn Ny, nhưng tới giờ cũng không có uy hiếp cổ, cô chỉ van xin, van xin cô ấy rời đi.
Chương 119: Thì ra là cố ý