Là ảnh của Dương Nhược Lâm, không đúng, là Hạ Nhược Tâm, là cô trước đây. Cô đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Cô khép mặt xuyến lại, lại đặt vào tay bé rồi cô cũng nằm xuống.
Lại một lần cô mở hai mắt, ánh mắt đầu tiên vẫn có chút mê mang không biết mình đang ở nơi nào. Cô ngồi dậy, kéo chăn lên tới mũi mình, trong chăn có mùi hương nhàn nhạt, chăn cũng rất sạch sẽ, ngay cả hương vị cũng rất mát.
‘Cộc cộc…’ bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cô xoa xoa trán mình, đầu óc vẫn có chút không quá thanh tỉnh.
“Lục tiểu thư, cô tỉnh chưa?” Bảo mẫu bên ngoài đi đến, trong tay còn cầm theo một bộ quần áo mới. “Đây là tiên sinh nhờ tôi chuẩn bị, cơm sáng bên ngoài đã xong, Lục tiểu thư rửa mặt xong liền có thể ăn.”
Tay Lục Tiêu Họa vỗ vỗ vào trán một chút, giờ mới nhớ ra đây là nhà của Sở Luật, hôm qua cô về nhà Sở Luật.
Chỉ là, vậy mà cô lại ngủ được.
“Lục tiểu thư, quần áo tôi để ở đây.” Bảo mẫu nói, sau đó liền đi ra cửa, bà quay lại: “Xin hỏi Lục tiểu thư có cần gì thêm không?”
“Không có, cảm ơn dì.” Lục Tiêu Họa vẫn ngồi chưa cử động.
Bảo mẫu nhẹ nhàng đóng cửa, Lục Tiêu Họa đứng lên lấy túi xách của mình ở trên bàn, sau đó lấy ra điện thoại. Cô nhớ khi mình nằm xuống là sắp 6 giờ, hiện tại đã 10 giờ, đã thật lâu cô không nằm lâu trên giường như vậy. Chỉ cần nửa đêm cô mở hai mắt, mặc kệ là ba giờ hay năm giờ cô đều vẫn trợn mắt tới khi trời sáng, ngủ một mạch tới gần mười giờ thế này gần như một tháng qua cô chưa từng có được.
Lấy quần áo ở bên cạnh, một bộ quần áo màu hồng nhạt, số đó cũng không lớn, hẳn là size của cô.
Cô thay, quả nhiêu không lệch chút nào, chỉ là tay cô còn băng bó nên mặc hơi khó khăn khiến áo nhăn lại nhưng lại không có bất cứ vết nhăn nào, có thể thấy được người như Sở Luật từ nhỏ đã chú ý đến ăn mặc, sao có thể sẽ mua cho cô quần áo kém chất lượng. Nhưng số đo của cô sao anh lại biết được.
Toilet, cô vỗ vỗ mặt mình, một tay cô vẫn quấn lấy băng gạc, cô nhìn vết hằn trên cổ mình, vết thương này sợ chỉ vài ngày vẫn không khỏi được. Thật may ba mẹ và anh trai đều không ở đây, bằng không cô thật sự không biết giải thích vì sao mình lại có vết thương này.
Cô suy nghĩ một chút, lại lấy từ trên bàn một cái khăn, đây cũng là do người đàn ông kia chuẩn bị, cô buộc khăn lên cổ mình, thắt thành một cái nơ, điều chỉnh nửa ngày cuối cùng cũng miễn cưỡng che được đi vết hằn ở cổ. Vết hằn rất thẫm, dùng phấn cũng không che đậy nổi, tốt nhất đừng chạm vào, bằng không sẽ rất lâu khỏi.
Cô đi ra ngoài, bên ngoài đã không thấy hai cha con đâu, lúc này cô mới nhớ hôm nay không phải cuối tuần, trẻ đi học còn người lớn phải đi làm, chỉ có cô ngồi ăn, cũng không biết mình nên làm gì, có nên rời đi hay ở lại.
Cuối cùng điều giữ cô lại là mùi hương trẻ con từ trong chăn, mùi hương khiến lòng cô thật an tĩnh. Cô thật sự muốn đem chăn giường này ôm về nhà, có lẽ có mùi hương của trẻ con này giúp cô sẽ có thể ngủ ngon.
Giữa trưa, vốn dĩ thường không về nhưng hôm nay Sở Luật ôm con gái về nhà, Tiểu Vũ Điểm hình như đã khóc, hốc mắt chóp mũi vẫn còn đỏ hồng.
Tiểu Vũ Điểm dụi đôi mắt, miệng mếu méo tủi thân: “Ba, mẹ đâu.”
Sở Luật xoa đầu con gái, sau đó đặt con xuống nền nhà.
“Tiên sinh, tiểu thư làm sao vậy?” Bảo mẫu cũng bị dọa tới, sao lại khóc thương tâm như vậy. Có lẽ bị khi dễ, nhưng ai dám khi dễ tiểu công chúa của Sở gia. Tiểu thư ngày thường đi học đều rất ngoan, ở nhà trẻ cũng hòa đồng với bạn bè, rất có lễ phép, ai cũng yêu quý bé, ngay cả ba mẹ những đứa trẻ khác cũng thích, ai lại khi dễ tiểu thư xinh đẹp nhà bọn họ như vậy.
“Không có gì.” Sở Luật nắm tay con gái, đối với con gái khóc thật sự không có cách nào dỗ. Anh nhớ có một ngày Sở Tương khóc trên xe của anh anh cũng không quan tâm, đương nhiên quan tâm cũng không được, nhưng với Tiểu Vũ Điểm lại khác, chỉ cần đứa nhỏ này khóc thì lòng anh muốn nổ tung theo, đang làm việc nghe điện của cô giáo liền tới nhà trẻ đón con về.
Hóa ra, Tiểu Vũ Điểm chỉ muốn thấy mẹ, cũng chỉ nhớ mẹ cho nên ở nhà trẻ vẫn luôn khóc nấc, cô giáo không còn cách nào chỉ có thể gọi điện thoại cho Sở Luật, cho nên hiện tại hai cha con vốn một người đi học một người đi làm lại đều về nhà.
“Ba, mẹ đâu, có phải mẹ không cần Tiểu Vũ Điểm?” Tiểu Vũ Điểm ngước mặt lên, khuôn mặt tủi thân hỏi Sở Luật. Buổi sáng bé còn thấy mẹ, ba nói nếu bé ngoan ngoãn học, khi bé ra nhất định mẹ vẫn còn ở.
Nhưng bé biết khi bé quay lại mẹ sẽ không còn nữa.
Sở Luật ngồi xổm người xuống, nắm lấy tay con gái, sau đó chỉ vào mặt đây chuyền con gái vẫn đeo: “Bảo bảo, mẹ ở đây, chỉ cần con mở ra là có thể nhìn thấy mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm lấy cổ ba.
“Ba, mẹ của Tiểu Vũ Điểm không còn nữa phải không? Có phải mẹ ở một nơi gọi là thiên đường?”
Sở Luật không thể nói cho con gái, mẹ con không cũng không ở thiên đường, chỉ là mẹ lại quên mất con.
Rốt cuộc không còn nữa hay quên mất, cái nào khiến con gái tổn thương ít hơn anh cũng không biết.
Sở Luật vươn tay xoa xoa mặt con gái: “Ừ, mẹ ở thiên đường.”
Lục Tiêu Họa đẩy cửa ra, vừa đúng lúc Sở Luật nói một câu kia, mẹ ở thiên đường, mà trong lòng cô hiện tại rất không thoải mái, cô còn chưa chết mà.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, vừa thấy Lục Tiêu Họa liền vội vàng chạy tới ôm lấy hai chân cô.
“Mẹ từ thiên đường đã về sao?”
“Đúng vậy.” Lục Tiêu Họa xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm. “Bị người khác lấy chân đá lên thiên đường, hiện tại mẹ mới lăn về được.”
Người Sở Luật cứng đờ, không hiểu sao anh có cảm giác lời này Lục Tiêu Họa là nói với anh. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé