Cô là người của Lục gia, cô vốn có đánh người như vậy.
Mà Bạch Lạc Âm bị đánh choáng váng, Cao Dật ra liền chứng kiến một màn như vậy.
“Tiểu Hoa, em làm gì thế?” Anh vội vã đến, đem Bạch Lạc Âm chắn phía sau mình.
“Em không có làm cái gì?” Hạ Nhược Tâm lắc lắc tay mình, đưa tay ra sau lưng, mà ngón tay của cô tê dại.
“Cao Dật, em vừa lúc có việc đến tìm anh, nhưng mà, nhìn cô ta không vừa mắt.”
“Tiểu Hoa, cô ấy là một người phụ nữ có thai.” Cao Dật nói không lưu loát.
“Em biết.” Hạ Nhược Tâm đã đi tới, tự nhiên ngồi xuống sô pha. “Cô ta là phụ nữ có thai đâu có chuyện gì liên quan đến em, đứa con trong bụng của cô ta, lại không phải của em.”
Cao Dật biến sắc, không chịu nổi, cũng khó chịu nổi. Mặt Bạch Lạc Âm vẫn trắng bệch, không phải vì cô bị đánh, mà là cô sợ, cô thật sự sợ, Lục Tiêu Họa nói ra chuyện gì với Cao Dật, cô không dễ dàng gì mới làm Cao Dật gạt bỏ đi chút địa vị, cô cái gì cũng không có, chỉ có đứa bé này.
“Em vào trong trước đi.” Cao Dật nói với Bạch Lạc Âm, nhưng mà Bạch Lạc Âm lắc đầu, cô không dám đi, cô thật sự sợ, chỉ cần bản thân quay người lại, có thể cô phải mất đi toàn bộ.
“Không có việc gì, có anh.” Cao Dật an ủi Bạch Lạc Âm, có thể chính anh cũng không biết, lúc này, khi mà anh ta nhìn Bạch Lạc Âm thì trong ánh mắt có một chút lo lắng.
Anh không nhận thấy, nhưng mà Hạ Nhược Tâm bắt được.
Lâu ngày sinh tình, hay là thương cảm, hay lại vẫn là vì đứa bé, có thể đều đã có đi, nếu nói không có tình cảm, Hạ Nhược Tâm cũng không tin, vốn cô còn đang do dự, có phải hay không thực sự có thể cho người phụ nữ như Bạch Lạc Âm đứng ở bên cạnh Cao Dật.
Nhưng mà bây giờ cô biết, xem ra cho dù cô ngăn cản, có một số chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Đến Cao Dật khó đều không có phát hiện, bây giờ sự chú ý của anh đối với Bạch Lạc Âm đã lớn hơn rất nhiều.
“Đi đi.” Cao Dật lại đẩy bả vai Bạch Lạc Âm, Bạch Lạc Âm cắn môi không có màu sắc của mình, lúc này mới cẩn thận từng bước đi vào trong phòng mình.
Cô chột dạ, nhưng trước mặt Cao Dật, lại thành sợ hãi.
Cao Dật xoay người, ngồi xuống đối diện với Hạ Nhược Tâm, vẻ mặt của anh phức tạp, có thể trong lòng cũng vậy, anh không bỏ xuống được Lục Tiêu Họa, nhưng mà đối với Bạch Lạc Âm, còn có đứa bé trong bụng Bạch Lạc Âm, anh ta làm sao có thể không để ý tới không lấy, có thể cứ thế đem toàn bộ đều bỏ qua.
“Cao Dật, em muốn nghe anh giải thích.” Hạ Nhược Tâm ngẩng khuôn mặt lên, khuôn mặt gần như không thay đổi, cô biết toàn bộ, nhưng mà cái gì cũng không nói.
“Tiểu Hoa…” Cao Dật cảm giác khóe môi khép mở không lưu loát, nhưng mà không biết chính mình có thể nói ra chuyện gì.
Anh do dự hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu kia mà không người phụ nữ nào nguyện ý nghe.
"Thực xin lỗi…"
Anh suy sụp vò tóc của mình: "Anh cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, anh thật sự không biết, anh chỉ uống rượu, sau một lần, mà cô ấy có."
“Thực xin lỗi…”
Anh không ngừng nói xin lỗi, không biết chính xác là xin lỗi Hạ Nhược Tâm, hay lại là thực xin lỗi… chính anh.
“Đứa bé là của anh?” Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch, giọng nói phun ra, có chút cảm giác lạnh giá.
Cao Dật cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng mà thạt sự quả thật là như thế.
“Ừ.” Anh trả lời, là của anh, cái này thay đổi không được.
“Bỏ nó đi.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói ra ba chữ này, rất lạnh tình, cũng vô tình.
Đột hiên Cao Dật mở to hai mắt, anh vừa rồi có phải hay không nghe lầm, cô ấy nói cái gì, Lục Tiêu Họa vừa nói cái gì, phá thai?
“Bỏ nó đi, em nói phá đi.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Cao Dật, hơi hơi khom người xuống, cũng nhìn chằm chằm ánh mắt Cao Dật. “Cao Dật, em có thể dễ dàng tha thứ chuyện anh qua lại người phụ nữ khác, nhưng mà không thể cho em một đứa bé, em xấu mặt không nổi, Lục gia cũng chịu không nổi.”
Ánh mắt của cô lúc này rất lạnh, cũng vô cùng chói mắt.
Cao Dật vẫn không có phản ứng kịp.
Thực ra người trước mắt xa lạ đến vậy, xa lạ, gần như, cho tới bây giờ anh cũng không có nhận ra.
Đứng vậy, anh không biết, anh biết chỉ là Hạ Nhược Tâm, mà không phải Lục Tiêu Họa, mà bây giờ trước mặt anh căn bản không phải Hạ Nhược Tâm, là Lục Tiêu Họa, là thiên kim tiểu thư nhà Lục gia, Lục Tiêu Họa.
Hạ Nhược Tâm là thiện lương, nhưng mà tính tình Lục Tiêu Họa còn chưa biết, nhưng mà gia thế Lục gia đã đem cô thay đổi khác biệt, nếu thực sự có thể dùng một chữ thay đổi mà nói.
Cao Dật lần đầu tiên cảm giác người phụ nữ trước mắt quá xa lạ.
Xa lạ như cho tới bây giờ cũng giống như không biết.
Anh nghĩ rõ ràng không có, Hạ Nhược Tâm lại hỏi một câu, cũng đem mặt Cao Dật xa lạ xem ở trước mặt, cô không hề nghĩ muốn như vậy, nhưng mà cô phải, phải làm như vậy.
Cao Dật di chuyển làn môi: “Tiểu Hoa, phải như vậy sao?”
“Anh nói xem?” Hạ Nhược Tâm vươn tay vỗ nhẹ mặt Cao Dật, như vậy khinh miệt đối với bất kỳ một người đàn ông nào mà nói, đều là một loại nhục nhã.
“Cao Dật, đừng không cần cho mặt mũi, anh không biết xấu hổ, em là đại tiểu thư Lục gia, anh lại là thân phận gì? Anh đều đã đem bụng người khác làm cho lớn, còn muốn em như thế nào tha thứ cho anh, nếu anh muốn chúng ta tiếp tục, được," cô cười lạnh, "xóa sạch đứa con của người phụ nữ kia, ngoan ngoãn nghe lời, em mới thích.”
Mà cô nói xong, cô cũng đứng dậy, vẫn lộ ra một vẻ mặt khinh thường, mà tia khinh thường này làm đau Cao Dật.
Đột nhiên, anh nở nụ cười, chỉ là cười vô cùng tang thương…
“Trong mắt em anh là cái gì?” Anh thật sự muốn biết rằng, trong mắt Hạ Nhược Tâm anh là cái gì, mà trong mắt Lục Tiêu Họa anh lại là cái gì?
"Anh nói anh là cái gì?" Ngón tay Hạ Nhược Tâm đặt ở người nhưng lại nắm chặt, nhưng mà mắt khinh thường lại càng đậm.
“Anh đi theo bên cạnh em như một con chó cực nghe lời, chẳng thế thì em đường đường Lục đại tiểu thư, muốn anh làm cái gì?” Mà cô nói, tầm mắt cũng rời rã mộtt chút, cụp xuống hạ trong con ngươi, có chút nhàn nhạt hàm xúc không rõ ràng.
Cô lấy túi xách của mình, đứng lên, lại đi tới trước mặt Cao Dật, từ trên cao nhìn xuống dường như là quá mức bình tĩnh, nhưng cũng muốn làm người đàn ông tan vỡ.
Cô nhìn đến ánh mắt châm chọc của anh, cũng phát hiện mặt cười lạnh của anh ta, còn có cái loại nồng đậm đến khắc cốt ghi tâm thất vọng.
Rốt cuộc, thất vọng rồi sao, thực ra cô cũng đối với anh vô cùng thất vọng, nhưng lại nhiều thất vọngcũng không bằng cô nợ của anh quá nhiều.
"Em chờ tin của anh." Khóe môi của cô hơi hơi cong, khi đó lại quay đầu lại, nhìn cách đó không xa một cánh cửa, nhẹ nhàng khép mở, rõ ràng là có người, nhưng mà, có thể là phát hiện cô chú ý, lại đóng lại.