Cô ấy vừa mang qua thêm một bộ, nhưng lại nghe thấy rất nhiều âm thanh quen thuộc, hầu như là một kiếp người luân hồi trôi qua, những âm thanh này cô ấy vẫn cứ nhớ như in.
***
“Dật, anh xem cái này có tốt không?” Bạch Lạc Âm cầm lên chiếc áo của bé sơ sinh và hỏi.
“Cũng được.” Cao Dật ôn tồn cười, dùng ngón tay kéo nhẹ chiếc áo. "Bé thế này có mặc được không?" Anh có chút nghi ngờ, chiếc áo này chỉ to vừa với cánh tay anh, em bé có thể mặc vừa sao.
“Sao lại không được?” Vệ Lan cũng vừa chọn được vài bộ, cùng kích thước không chênh lêch nhiều với Bạch Lạc Âm. “Lúc con mới vừa được sinh ra cũng nhỏ thế này thôi, em bé mới sinh ra thì có bao lớn, quần áo này đã là to rồi đấy.”
“Đúng rồi, hai đứa cũng phải đi khám xem là bé trai hay bé gái, để lúc mua quần áo cũng không mua nhầm.”
“Mẹ, không cần đâu.” Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng ôm lấy bụng của mình. "Bé trai hay bé gái đều được, chúng ta cứ đợi sự ngạc nhiên, cũng tốt chứ sao."
“Con cũng nghĩ như vậy.” Ánh mắt Cao Dật nhìn vào bụng của Bạch Lạc Âm, nghĩ đến chuyện mình sắp được làm cha, cảm giác như tình cảm máu mủ ruột thịt thiêng liêng này rất đặc biệt.
Từ lúc ban đầu không bằng lòng, đến không thiết tha, và đến giờ đây anh ấy buộc phải chấp nhận, cho đến ngày hôm nay, anh ấy mới bắt đầu thích và rất chờ đợi đứa con này, là giống anh hay là giống Bạch Lạc Âm…
Cảm xúc trên khuôn mặt của anh chợt dịu dàng, ngay cả đôi mắt ấm áp kia cũng như vẻ đang nở một nụ cười nhẹ nhàng, có ánh sáng chiếu vào càng thêm lung linh.
Anh thích đứa con này.
“Hay cứ mua hết đi.” Vệ Lan nhìn thấy những chiếc quần áo này cũng rất thích.
“Có mắc quá không?” đến giờ Bạch Lạc Âm mới biết được kiếm tiền là không dễ dàng, Bạch gia đã trắng tay, và cô lại chưa có công việc, tất cả áp lực đều đè lên người Cao Dật, tuy lương của Cao Dật cao, nhưng nếu muốn nuôi nổi cả nhà ba miệng người, à không đúng, là bốn người, thì có chút vất vả.
“Mẹ, chúng ta mua ít một chút, đủ mặc thôi.” Cô chu đáo thương lượng với Vệ Lan, đích thật là vậy, tất cả là vì suy nghĩ cho Cao Dật.
“Không sao, không cần phải bận tâm.” Vệ Lan cảm thấy rất hài lòng, Bạch Lạc Âm có thể có thể hiểu được kiếm tiền không dễ, không giống như trước kia tiêu tiền như nước, đó giờ cô chưa kiếm được đồng nào chắc chắn không biết tiền lại khó kiếm đến vậy. Nhưng bây giờ thì đã, cô bắt đầu biết cân nhắc, học cách tiết kiệm, học cách sống, cũng chứng mình được rằng, cô đã trường thành rồi.
Về tiền, trong tay bà có rất nhiều, người chuyển tiền vào trong tài khoản của bà gửi một tin nhắn qua, nói là Hạ Nhược Tâm trước đây nợ ân tình của Cao Dật, dù cho cố ấy có ở đây hay không thì ân tình này sẽ có người trả.
Bà muốn chuyển trả món tiền đó lại, nhưng sau cùng nghĩ đến tình hình trong gia đình, nghĩ đến đứa bé chưa chào đời thì bà quyết định giữ món tiền đó lại, chỉ là không thể không nói, ngay cả anh hùng cũng có lúc phải vì nắm gạo mà còng lưng, thì huống hồ bà lại chỉ là một người mẹ bình thường như bao người khác.
Họ chọn rất nhiều quần áo, ba người họ bắt đầu nói cười, thật khó mà nhìn ra, tình cảm trong họ sâu đến mức nào, thật sự là rất sâu đậm, thanh mai trúc mã, tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, thật là không thể dễ dàng mất đi được.
Con người luôn yêu lấy những thứ cũ, Cao Dật vốn chưa chắc là thật sự không có tình cảm với Bạch Lạc Âm, hoặc có thể Hạ Nhược Tâm cũng vì điều này cho nên mới có kết cục như bây giờ.
Sau khi họ rời khỏi, Hạ Nhược Tâm mới từ một hướng bước ra, cô mang lấy số quần áo đến quầy thanh toán, bỗng chốc cảm thấy có một thứ cảm giác cô đơn nói không thành lời.
Thì ra, cô thật sự cô đơn
Nhân viên quẹt xong thẻ, gửi thẻ lại cho Hạ Nhược Tâm, trong lúc Hạ Nhược Tâm chìa tay ra nhận, đưa tay cầm lấy quần áo thì có một bàn tay đưa qua, liền mang quần áo xách thẳng đi.
Ban ngày ban mặt, cướp giật sao, hay cướp quần áo?
Cô quay đầu, lại nhìn thấy Sở Luật chẳng biết đứng đây từ lúc nào,và tay anh ấy đang cầm những món đồ vừa nãy cô vừa mua.
"Sao anh lại ở đây?" Hạ Nhược Tâm cũng chẳng qua đó lấy lại quần áo, cứ cho anh ấy cầm nếu muốn.
Sở Luật đưa tay lên xem đồng hồ. “Hôm qua em có nói sẽ đến đây mua quần áo, đúng lúc anh đi qua nên ghé qua xem xem. Sắp đến giờ cơm rồi, Lục tiểu thư có hứng thú dùng cơm chung với tôi không? Một mình ăn cơm cũng không thấy ngon.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm cũng không khách sáo, cũng chẳng phải là lần đầu, dẫu sao cũng cảm thấy đói bụng.
“Đi thôi.” Tâm trạng của Sở Luật rất tốt, bước chân thậm chí còn nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn trước đây nhiều, khóe môi anh cong lên, chẳng lẽ là anh đang cười, nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn cho rằng, đây là miệng cười nhưng trong không cười.
Đến một nhà hàng, Sở Luật đưa thực đơn cho Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm nhận lấy, chọn lấy vài món có thể ăn được, nơi này cũng không tệ, chủ yếu là thời gian này vào không có nhiều người lắm, cho nên món ăn cũng phục vụ khá nhanh, đối với những người đang đói bụng thì nơi này khá thích hợp để đến.
“Từ lúc nào mà anh thích nơi này thế?” Hạ Nhược Tâm cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa, căn này không phải rộng lớn lắm, theo thói quen của Sở Luật trước đây, phải đi đến những nhà hàng tây cao cấp, ăn bò bít tết, uống rượu vang, và trước mặt phải có một cô gái xinh đẹp.
Chứ không như bây giờ, ở đâu ăn cũng được, uống một cốc nước lọc, thậm chí nhìn phụ nữ trung niên.
"Nơi đây không tệ chút nào, thỉnh thoảng cũng đến đây một lần, hương vị ở đây cũng ngon, chắc em sẽ thích." Sở Luật cầm chiếc cốc lên, đích thật là nước lọc, không có gì hơn ngoài nước lọc.
Hạ Nhược Tâm ăn một miếng, quả thật cũng thích hương vị ở đây, vị không nhạt cũng không mặn, hơi nhạt hơn một ít.
Thật ra là trí nhớ của anh khá tốt, biết cô ấy không ăn được bít tết sống nên bàn ăn này cô sẽ cảm thấy rất hứng thú, tuy là ăn khá chậm, nhưng hầu như là chưa dừng đũa bao giờ, không phải ăn theo kiểu chết đói, mà cách ăn rất nho nhã, đương nhiên cho dù ăn như ma đói đầu thai, Sở Luật cũng không thể cười cô ấy.
Cô gấp lên một ít đồ ăn, bỏ vào bát của mình, bên tai nghe thấy một thứ âm thanh, và tay của cô ấy dừng đũa lại, suýt nữa làm rơi đũa đồ ăn ấy trên bàn, cô ấy nhặt đũa lên, gấp đồ ăn vào chén, tiếp tục ăn.
“Vào đây đi.” Giọng của một người đàn ông rất quen thuộc đang nói.
"Nơi này không tệ. Dật,anh thường đến đây sao? Bạch Lạc Âm cũng theo ngồi xuống, tay để lên bụng.
“Đến vài lần.” Cao Dật để chiếc áo khoát lên ghế, và ngồi xuống, Anh ấy đưa thực đơn cho Bạch Lạc Âm. “Am chọn món đi.”