Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm lần nữa, bây giờ, trong lòng ngoại trừ những kỉ niệm cũ, còn có biết ơn và cảm động. Thật sự anh không nghĩ tới có một ngày trong cuộc đời anh, sẽ còn được nắm chặt tay cô một lần nữa, cô dâu nhỏ bé của anh đã được định ra từ khi năm tuổi, tuy rằng đã trải qua quá nhiều chuyện, tuy rằng đã trải qua hơn hai mươi năm, nhưng vòng đi vòng lại anh vẫn tìm được rồi.
Mặc dù bây giờ anh vẫn cần cố gắng, nhưng ít nhất, anh còn có cơ hội, giữa bọn họ đã không sinh ly, cũng không có tử biệt.
Khóe mắt anh hơi ửng đỏ, nhưng đôi môi mỏng lại cong lên mỉm cười rất hồn nhiên.
Sở Luật đưa Hạ Nhược Tâm đến một tiệm giày, trên giá là đủ các loại giày, cũng có cả các kiểu giày cao gót. Anh chọn một đôi giày đế bằng màu xám tro nhạt, cái này rất tốt, đế giày rất mềm, đi ở chân chắc chắn sẽ rất thoải mái. Đôi giày anh đặt làm theo yêu câu cho cô phải mấy ngày nữa mới đến, trước tiên cứ mua một đôi để đi đã.
"Cái này như thế nào?" Anh hỏi Hạ Nhược Tâm.
"Cũng được." Lúc này Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên ghế salon, quả thực cô mệt muốn chết, cô cũng không biết vì sao mình có sức chịu đựng lớn như vậy, cô vừa đi giày cao gót mấy giờ liền.
Quả nhiên, những người phụ nữ đi dạo phố, đều là quái vật.
Lúc này ở trong tiệm đều là phụ nữ, chỉ có mình Sở Luật là đàn ông, anh lại còn cầm một đôi giày nữ trên tay, thật sự khiến cho người khác cảm thấy rất lạ. Hơn nữa anh lại đang mặc một nhãn hiệu âu phục nổi tiếng ở trên người, người có mắt nhìn chắc chắn nhìn ra, đồng hồ đeo tay trên cổ tay cũng không rẻ, một người đàn ông như vậy không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng bây giờ anh đang ở đây, còn đang chọn giày nữ, chỉ là, dường như anh không hề để ý tới xung quanh.
Anh cầm lấy mấy đôi giày, lấy đúng size giày của Hạ Nhược Tâm, rồi đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Trong nháy mắt, một người đàn ông lạnh lùng biến thành một người đàn ông ấm áp.
"Thích cái nào?" Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, anh chưa bao giờ mua giày cho phụ nữ, tất nhiên đây chính là lần đầu tiên, không đúng, còn có một người, đó là con gái anh, quần áo và giày của Tiểu Vũ Điểm đều là do anh mua, từ lúc ban đầu còn luống cuống tay chân, cho tới bây giờ, anh đã là một ông bố bỉm sữa chính hiệu.
"Đôi này vậy." Hạ Nhược Tâm chỉ một đôi, muốn tự mình thay.
Kết quả, Sở Luật lấy giày ra.
"Để anh, em cứ ngồi." Anh nói xong, đã giúp Hạ Nhược Tâm cởi giày ra, một bàn tay xoa xoa chân cô, bàn tay ấm áp, mỗi một chỗ nhấn xuống, đều là một huyệt vị khiến người ta có thể thư giãn.
Hạ Nhược Tâm nhẹ buông mi mắt xuống, mặc kệ anh đi giày cho mình.
"Thử đi một chút xem như thế nào?" Sở Luật giúp cô cột chắc dây giày, không hề nhận thấy đi giày cho một người phụ nữ có gì không đúng, đối với anh, yêu cô là cho cô mọi điều tốt nhất, có phải không?
Hạ Nhược Tâm đứng lên, giày rất tốt, rất thoải mái, đúng là tốt hơn giày cao gót rất nhiều. Sở Luật ngồi xuống một lần nữa, bỏ giày cao gót của cô vào trong hộp, để chốc nữa mang đi. Nếu như là anh, thật ra anh muốn vứt đi, đúng là quan điểm của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông thích công dụng, còn phụ nữ thì thích thời trang.
Ở trong mắt anh, nếu giày đi không thoải mái thì còn giữ làm gì, nhưng hiển nhiên, tâm tư của anh cũng không phải là ý của Hạ Nhược Tâm, mà anh cũng đã học được cách tôn trọng, học được thấu hiểu, nếu không thì đôi giày này đã bị anh vứt vào thùng rác lâu rồi.
Hạ Nhược Tâm giậm hai chân trên mặt đất, giày mới rất thoải mái, đế giày rất mềm, cũng rất vừa chân, mặc dù là giày đế bằng nhưng rất đẹp.
Phụ nữ thích giày cao gót bởi vì đàn ông thích, phụ nữ ngược đãi đôi chân của mình cũng bởi vì đàn ông thích.
Giày đế bằng đẹp, Sở Luật thích Hạ Nhược tâm đi giày đế bằng, cô cũng không thấp, tại sao cứ phải hành hạ hai chân của mình.
"Sau này cứ đi như vậy đi." Anh đưa tay lên vuốt mái tóc xoăn của Hạ Nhược Tâm, cô vừa mới làm tóc, kiểu tóc cũng không tệ, khiến cô trông trưởng thành thêm một chút, cũng làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng tinh xảo hơn, mà xuyên qua gương mặt ấy, anh nhìn được linh hồn của người phụ nữ này chứ không phải là vẻ bề ngoài của cô. Như anh đã nói, cho dù là thời điểm Hạ Nhược Tâm chật vật nhất, xấu xí nhât, anh đều không chê, bây giờ có cái gì có thể chê.
Hạ Nhược Tâm đi xung quanh thử giày mới của mình, bề ngoài không tệ, tính hữu dụng cũng cao, chỉ là phụ nữ không thể thiếu được giày cao gót được, cho nên, cô không thể đồng ý.
"Anh sẽ không để cho con gái anh đi loại giày như thế này." Sở Luật cắn răng nói, một đôi giày hành hạ hai chân như vậy, một mình Hạ Nhược Tâm chịu khổ là được rồi, không thể để con gái anh cũng như vậy.
Hạ Nhược Tâm thấy Sở Luật nhíu mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, cũng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng, thật ra cô chưa nói với anh, Tiểu Vũ Điểm đã bắt đầu lén đi giày cao gót của mẹ, không biết ba đứa trẻ nếu biết được chuyện này có trực tiếp ném toàn bộ giày của cô, sau đó đổi thành giày đế bằng hay không.
"Đi thôi." Sở Luật đưa tay về phía cô, trên tay vẫn còn đang cầm đôi giày cũ của cô, nếu không thì một lát nữa anh sẽ thật sự ném đi mất, nhìn nó thật chướng mắt.
Hạ Nhược Tâm đưa tay mình ra, sau đó được người đàn ông này nắm chặt, rất tự nhiên, không giống như chỉ là tay trái cầm tay phải, nó giống như một chỗ dựa, một sự tin tưởng, một cảm giác an toàn như thể cho dù cô có nhắm mắt lại cũng không lạc đường được.
Thật ra người đàn ông này rất dễ khiến cho người ta có cảm giác an toàn, tất nhiên có những bất an kia là bởi anh thấy gì đó, chỉ là bây giờ cô muốn biết, anh thấy điều gì.
"Sở Luật, anh có mục đích gì?" Hạ Nhược Tâm thật sự không biết mình có cái gì khiến người đàn ông này nhớ thương. Trước kia cô cái gì cũng không có, chỉ có một cô con gái, mặc dù bây giờ cô là Lục đại tiểu thư của Lục gia, nhưng Sở Luật cũng không cần thông qua kết hôn hỏi để củng cố tập đoàn thương mại của mình. Hơn nữa bây giờ anh cùng Lục gia cũng có làm ăn qua lại, mọi người đều là đôi bên cùng có lợi, cho dù là Sở Luật hay Lục Cẩm Vinh đều không ngốc.
Sở Luật dừng chân, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt không chút tạp chất của cô. "Em nói xem, nếu như tìm cho con gái anh một người mẹ cũng là một loại mục đích, thì cứ xem là vậy đi, anh không muốn tìm cho con gái anh một người mẹ ghẻ, nên chỉ có thể tìm mẹ ruột."
"Mẹ anh sẽ đồng ý sao?" Không thể không nói, đáy lòng Hạ Nhược Tâm đã bị chạm đến, nhưng, xúc động không có nghĩa là cô không biết Sở gia còn có ân oán với mình.
Cô sẽ không phủ nhận mình chính là Hạ Nhược Tâm, mà Tống Uyển không muốn nhìn thấy nhất chính là cô. Cũng không biết cô hay Tống Uyển chính là nguồn gốc kiếp nạn của Sở gia.