Thật ra như vậy mới tốt, cuộc sống của Hạ Nhược Tâm quá đỗi phức tạp, mà Cao Dật lại thích hợp với những hạnh phúc đơn giản ấy hơn, cô đặt tay mình trên đầu gối, khẽ nắm nhẹ.
Chờ một chút nào.
Cô đột nhiên cười, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì.
Sở Luật từ gương chiếu hậu, ngẫu nhiên mà bắt được nụ cười đang treo trên khóe môi Hạ Nhược Tâm, nụ cười dịu dàng, lâu lắm rồi anh cũng không nhìn thấy cô cười như thế, bất giác tâm trạng của anh cũng tốt lên nhiều, băng tuyết vốn đầy trên mặt như cũng tan đi.
Phòng họa mà Ngô Sa chuyển cho Hạ Nhược Tâm ở trong một khu văn phòng cao tầng mới xây, phòng họa ở tầng một không dùng tới thang máy, bên trong có tổng diện tích gần bốn trăm mét vuông, khu vực sở hữu tư nhân, bên trong trang hoàng bằng không ít tác phẩm của các tác giả danh tiếng xếp thành hai dãy trên dưới, có thể thấy ngay lúc ấy Ngô Sa đúng là đang trong giai đoạn tâm huyết dâng trào nên bỏ ra không ít công sức, nhưng đúng như chị nói, chỉ là do chị nổi hứng đầu tư vào cái phòng tranh này, đầu tư thì không thiếu nhưng cảm hứng cũng chỉ được vài ngày, sau đó liền phủi tay quản lý, bỏ đi leo núi, toàn bộ công việc ném luôn cho trợ lý, mà trợ lý của chị thì sau khi nữ hoàng đi leo núi liền chìm đắm trong hàng trăm công ngàn việc, ngày nào cũng vội vàng như chó cún, nên cái phòng họa này cũng chẳng có thời gian mà quản, đành tìm luôn một vị xem như có năng lực trong nhóm quản trường phụ trách.
Vị quản lý mới này làm việc cũng tốt, làm hoạt động của phòng tranh ngày một tốt lên, ban đầu vẫn cần trợ cấp, bây giờ đã có thể tự chi trả mà các hoạt động của phòng tranh cũng phong phú lên nhiều.
Tất nhiên là vì mấy năm nay Ngô Sa mê hoạt động dã ngoại nên không quản lý hết được mọi hoạt động, chị cũng quên dần mất là mình sở hữu sản nghiệp này.
Đến tận bay giờ khi tìm kiếm quà đáp lễ cho Hạ Nhược Tâm chị mới nhớ đến cái phòng tranh, cho nên mới đóng gói toàn bộ chuyển cho Hạ Nhược Tâm, cũng chẳng chờ xem Hạ Nhược Tâm có đồng ý hay không chị cứ thế chuyển toàn bộ tài sản ấy sang tên Hạ Nhược Tâm, nghĩ kĩ một chút, nếu Hạ Nhược Tâm mà muốn lấy hết cả gia sản của chị chắc chị cũng cầm cả hai tay dâng lên ngay.
Có điều, Hạ Nhược Tâm đối với tài sản của Ngô Sa nhiều hay ít cô cũng không có hứng thú, một nửa gia sản của Sở Luật cô cũng chẳng để tâm thì sao có thể tham làm tài sản của Ngô Sa được, cô sợ ôm bằng đấy tiền rồi lại ăn không ngon ngủ không yên, tuy là trước đây cô rất thiếu tiền.
Làm việc tại phòng tranh vừa đúng ý muốn của cô, bầu không khí văn hóa đậm đặc, ngoài thỉnh thoảng có một số triển lãm ở phòng ngoài, tầng hai còn có khu vực học tập với không ít học sinh đang theo học, đây là một nơi thật tốt, gần nhiều trường đại học cũng có mấy trường trung học, tiểu học ở cùng khu nên từ nhở, rất nhiều gia đình tình nguyện đưau con em mình đến học tại đây, học phí hơi cao, nhưng chương trình dạy và giáo viên đều tốt, học ở đây có như đã có định hướng tốt cho tương lai rồi.
Hạ Nhược Tâm có văn phòng riêng, cô rất trhích, trên bàn cô có một cái máy tính có thêm một chậu cây xương rồng cảnh, cấy xương rồng là do Sở Luật tặng cô, rất dễ chăm, chẳng cần tưới nước nhiều.
Cô thích làm ở đây, một người phụ nữ cho dù gia đình có giàu sang đến bao nhiêu vẫn nên có công việc riêng, có niềm đam mê để đeo đuổi, so với công việc khác cô rất thích việc làm này, cô có thể làm trợ lý cho Sở Luật nhưng cô vẫn không quá thích, nơi ấy khói thuốc sung quá nồng, đấu tranh cũng lắm, cô thích bầu không khí học tập vẽ tranh giống học sinh ở đây hơn. Quản lý phòng tranh này, khi nào không hiểu cô về hỏi Lục Cẩm Vinh, nhưng bây giờ Lục Cẩm Vinh cũng quá bận nên những đầu việc này lại ném hết cho Sở Luật, tuy cô hỏi Lục Cẩm Vinh nhưng cuối cùng lại là Sở Luật đứng ra giải quyết cho cô.
Mặt khác, ở đây có không ít giáo viên giỏi nên cô đi học theo các giáo viên, mỗi ngày thời gian của cô đều kín lịchh, vì ban ngày rất bận nên muốn học cách quản lý cái phòng tranh không nhỏ này thì thời gian rảnh của cô Sở Luật thường mang theo đồ ăn, bắt cô ăn nếu không thì cả thời gian ăn cơm cô cũng quên mất, vì luôn vội vàng nên buổi tối cô cũng không còn mất ngủ nữa, nhưng như thế khí sắc của cô lại tốt lên rất nhiều, vốn da dẻ cô có sắc tái nhợt giờ đây cũng hồng hào lên rất nhiều.
Nếu không như vậy, Sở Luật chắc cũng không để cho cô phải bận rộn như thế.
Bên trong nhà ăn, Sở Luật bày ra không ít đồ ăn, Hạ Nhược Tâm một tay cầm một bảng biểu, một tay cầm ly nước táo.
“Cái này có gì sai đâu?” Cô nhìn mãi cũng không thấy có vấn đề gì nhưng Sở Luật rất chắc chắn là mục chi này có có vấn đề, có người đang lợi dụng lỗ hổng này của phòng vẽ làm không ít chuyện, đương nhiên là cũng đã hưởng lợi lộc không ít từ đó, thủ đoạn rất tinh vi, ngay cả trợ lý mà Ngô Sa tín nhiệm nhất cũng không phát hiện ra vấn đề gì, mấy năm nay nơi này bị rút ruột không ít tiền, túi riêng chắc đầy lắm, khó trách là bụng càng ngày càng lớn, không phải lớn lên vì thai nghén gì mà bởi vì thịt mỡ ngày càng dày mà phát phì lên thôi.
Đương nhiên là thủ đoạn của hắn có thể dấu được người khác nhưng lại không thể giấu được Sở Luật, khi giám đốc cũ của phòng tranh giao những báo cáo thu chi mấy năm nay cho Hạ Nhược Tâm xem, kết quả là Sở Luật liếc qua một cái liền nhìn ra ngay chỗ sai.
Sở Luật cầm bút, gạch mấy nét trên mặt bảng biểu, “Chỗ này, em xem kỹ một chút xem nào, có gì không đúng hay không?”
Hạ Nhược Tâm cẩn thận nhìn ngay dưới nét bút
Cô thấy ngay, đúng là có vấn đề, chỉ là có vài khoản thu chi vào lúc phòng tranh tổ chức triển lãm sẽ có thêm khoản chi cho nhân viên thời vụ.
Còn có mục chi kinh phí phục vụ khách, đại khái là sẽ chi hết một khoản kinh phí ở mục này. Đương nhiên đúng là có mục chi như thế thật.
Cô vừa nhìn vừa nghĩ, tính toán rồi cũng nhìn ra, cũng không uổng công Lục Cẩm Vinh cũng đã từng bồi dưỡng cho cô một chút về nghiệp vụ kế toán, thật ra cô cũng được coi là có chút thiên phú về kinh doanh, chỉ là trời sinh không quá thích làm công việc buôn bán.
“Chỗ này phải không?” Cô hỏi Sở Luật, “Số tiền chi đi chỗ này là đúng, nhưng xem kỹ lại thì thấy là có hơi vô lý, lúc ấy mời đến mười mấy người mà cuối cùng ở lại chỉ có tám người, vậy tiền lương của hai người kia đã đi đâu, đương nhiên là mười mấy người này liệu có tồn tại thực sự hay không, phiếu chi viết rõ mười người nhưng trong thực tế chỉ có tám người mà thôi."