Ừ, không được khóc, phải dũng cảm.
Cô bé lại hấp hấp cái mũi nhỏ, cắn cắn môi nhỏ của mình, sau đó cúi đầu, nhìn dây thừng bó ở trên người mình, đôi mày nhỏ nhỏ cũng bắt đầu cau lại.
Cô bé uốn éo cơ thể nho nhắn của mình, sau đó quấn vào phía sau cánh tay nhỏ, rồi uốn về phía trước một cái, lại tiếp tục nhúc nhích một chút, những sợi dây thừng kia rơi ra, cô bé lại chuyển động thân thể mấy lần, làm một số động tác mà người thường hầu như không cách nào làm được.
Sau đó dây thừng cứ như thế mà rớt xuống, hơn nữa vẫn còn dáng vẻ bị buộc.
Thật ra không có một người biết, đúng, không có một người biết, ngay cả Sở Luật và Hạ Nhược Tâm cũng không biết, Tiểu Vũ Điểm còn có một loại kỹ năng như vậy, thuật bỏ chạy. cũng là do trong lúc học tạp kỹ, khi học xong trở về, vì lẽ đó dây thừng bình thường căn bản trói không được cô bé.
Một đứa bé bình thường như cô bé đã có thể hiểu được cách ứng phó tình huống như vậy, bản thân cô bé đi ra từ trong đoàn xiếc, sau đó sống một mình rất lâu.
Cô bé vỗ vỗ quần áo trên người, chạy đi, trốn đến bên ngoài. Vậy thì dì xấu xa sẽ không tìm được cô bé, cô bé sẽ chờ ba đến tìm.
Hạ Dĩ Hiên xách đồ đi đến một cái thùng, đi vào, sau đó cô ta ngồi xổm thân thể xuống, lấy đồ trong thùng ra, bật lửa, than củi, lửa, đóng kín không gian.
"Ha ha..."
Cô ta cười, bắp thịt trên cả gương mặt đều run rẩy theo, đốt từng chút từng chút than củi trong thùng.
Cô ta tiếp tục lấy điện thoại di động của Tống Uyển, bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của Sở Luật.
Ồ, tìm được rồi...
Cô ta ấn xuống nút liên lạc, nụ cười trên mặt càng thêm lớn hơn, cũng không phải đẹp, mà là đáng sợ.
Hạ Nhược Tâm vén sợi tóc của mình ra sau tai, đang xem báo biểu* trên bàn, cô xem có chút chậm, cũng là vừa mới bắt tay vào làm, cho nên mọi mặt đều không phải quá tốt, cho nên cô không khách khí tìm Sở Luật lại đây hỗ trợ.
*Báo biểu: biểu bảng báo cáo (để báo cáo cho xếp).
Là cô không cẩn thận hắt một ly nước trái cây lên người người đàn ông kia, hiện tại cô vẫn ghi nhớ dáng dấp lờ mờ của người đàn ông kia, nếu như đổi thành người khác, có thể đã sớm một cước bị Sở tổng đá tới Thái Bình Dương. Nhưng mà người trước mặt là Hạ Nhược Tâm, không cần nói là một ly nước trái cây, xem như là một thùng gội lên người Sở Luật, anh cũng đồng ý.
Không cần nói người đàn ông Sở Luật này không tim không có phổi ra sao, vậy cũng phải xem là đối với người nào.
Ai cũng sẽ có nhược điểm, ai cũng sẽ có vảy ngược.
Mà nhược điểm cùng vảy ngược của Sở Luật, là hai mẹ con cô.
Chọc anh thì vẫn còn tốt, ngươi có một con đường sống, nhưng
nếu là chọc phải hai người phụ nữ nhà anh, tám phần thì ngươi sẽ bị anh cho gặm rỉa không còn một khối xương.
Hạ Nhược Tâm vừa viết xuống một chữ thì điện thoại để ở bàn của Sở Luật vang lên, cô lấy tới nhìn, là Tống Uyển.
"Sở Luật, mẹ anh gọi điện này." Cô quay về phía Sở Luật nói một câu, sau đó nhấn nút nghe để xuống muốn tự anh nghe.
Cô không có hứng thú đối với cuộc nói chuyện của hai mẹ con này, tiếp tục cầm lấy văn kiện của mình, chuẩn bị chuyển sang nơi khác. Mang điện thoại để lại ở chỗ này, để xa cho bọn họ nói chuyện.
Chỉ là cô mới vừa đứng lên, nghe được bên trong truyền ra một âm thanh mà cô quen thuộc, cũng là âm thanh làm cho cô thấy không thoải mái, thậm chí là căm ghét.
"Anh Luật, là em, em là Dĩ Hiên."
Hạ Dĩ Hiên? Vốn dĩ Hạ Nhược Tâm cũng đang muốn đi, nhưng cô lại ngồi xuống, không phải cô có ý định muốn nghe điện thoại của Sở Luật, nhưng đối phương lại là Hạ Dĩ Hiên. Hiện tại là Hạ Dĩ Hiên, cô ta còn muốn điên cuồng hơn cả Lý Mạn Ny trước đây, còn nữa, cô muốn biết, tại sao điện thoại di động của Tống Uyển lại ở trong tay Hạ Dĩ Hiên, chuyện này rõ ràng không quá thú vị.
Bây giờ người nhà họ Sở không thể nào có quan hệ gì với Hạ Dĩ Hiên, hận còn không kịp, sao có thể lui tới cùng cô ta.
Âm thanh của Hạ Dĩ Hiên vẫn còn tiếp tục, sau tiếng cười âm trầm kia, không biết tại sao, trái tim Hạ Nhược Tâm bắt đầu nhấc lên.
"Anh Luật, thế nào, anh không muốn nói lời nào cùng em sao? Nhưng mà em lại có rất nhiều lời muốn nói với anh đấy, đúng rồi, em còn quên nói cho anh một chuyện, đứa con gái duy nhất của anh đang ở cùng em."
Phịch một tiếng, tư liệu trong tay Hạ Nhược Tâm đều rơi xuống đất, tiếng động lớn như vậy, hiển nhiên, Hạ Dĩ Hiên ở đầu dây bên kia không thể không nghe được.
"Anh Luật, nhớ kỹ lát nữa tới tìm em, đương nhiên anh phải đến một mình, nếu không em không thể bảo đảm anh có thể nhìn thấy con gái yêu của mình không nữa. Hạ Nhược Tâm sinh con gái giống cô ta còn bé như đúc. Đương nhiên, lớn lên cũng rất giống anh Luật, cặp mắt kia quả thực là như anh Luật, anh nói làm sao bây giờ? Em cũng rất yêu thích, chỉ là đáng tiếc, làm thế nào cũng không phải em sinh ra?"
Hạ Dĩ Hiên tiếp tục bỏ thêm một ít than củi vào trong thùng: “Anh Luật, anh nên đến đây sớm một chút, nếu không có thể thật sự anh sẽ không gặp được con gái bảo bối của mình, hiện tại con bé...”
Hạ Dĩ Hiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Vũ Điểm, gương mặt vốn đang đắc ý, khóe miệng nhếch lên, lúc này bỗng nhiên cứng ngắc, chỉ có dây thừng lại không thấy đứa trẻ.
Dây thừng là do cô ta kết, nhưng mà đứa trẻ kia đã chạy đâu mất, biến mất rồi, xuyên qua rồi, hay là có Súc Cốt công. Cơ hồ là cô ta muốn vứt điện thoại di động trên tay đi, không được, lo gì chuyện tiểu tạp chủng kia không có ở đây, cô ta cũng phải lôi kéo mấy người chôn cùng. Cô ta làm cho âm thanh của mình vẫn lộ liễu như ban nãy: “Em sẽ gửi một địa chỉ đến điện thoại của anh, nhớ kỹ, một mình anh đến đây nếu không, em sẽ làm cho gương mặt như họa của con gái anh trở nên như mẹ nó, gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ cỡ nào. Sau này lớn lên, sẽ đẹp biết bao nhiêu.”
Cô ta nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Ánh mắt cô ta lúc này vừa cuồng loạn, cũng vừa buồn bực, đứa trẻ kia lại chạy mất, con bé chạy, cô ta vất vả hao hết tâm tư, chuẩn bị mấy ngày mới bắt được đứa trẻ, lại chạy mất.
Không, cô ta còn có hi vọng, còn hi vọng.
"Không sợ, Hạ Dĩ Hiên, mày có thể thành công, ha ha..." Cô ta lại nở nụ cười, ngón tay dùng sức bấm mạnh lên điện thoại di động, địa chỉ, đúng, là địa chỉ nơi này.
Sau khi gửi xong địa chỉ cô ta dùng sức ấn tắt máy, sau đó cho vào trong thùng thêm than củi, đốt.
Cô ta vừa gật đầu vừa cười, tựa hồ đã bắt đầu điên cuồng.
Hạ Nhược Tâm vội vã cầm lấy điện thoại di động, nhưng bên kia đã tắt máy, trên màn hình điện thoại chỉ lưu lại một chuỗi số điện thoại, còn có một địa chỉ, cô ghi nhớ địa chỉ.
Cầm lấy túi của mình, cô gần như là nghĩ cũng không nghĩ bỏ chạy ra ngoài, cũng còn may, gần đây cô có học lái xe, may là Sở Luật đưa cho cô một chiếc xe. Vừa vặn ngày hôm nay cô cũng lái tới, vẫn may, nơi này cách đây không quá xa.
Cô ngồi lên xe, thậm chí không kịp thắt dây an toàn, xe cũng đã chạy ra ngoài nhanh như tên rời cung.