Cô dùng sức nắm chặt ngón tay, sau đó đưa tay ra khoét từng chút từng chút một lên lỗ thủng trên tấm gỗ, từng chút từng chút, cho dù đó chỉ là một chút, cô cũng không thể từ bỏ.
Cô chưa hề nghĩ tới muốn đi ra ngoài, cô chỉ muốn bọn họ có nhiều thêm một ít không khí.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra từ bên ngoài, sau khi cửa bị mở ra, mất đi chỗ dựa là cánh cửa, Hạ Nhược Tâm và Sở Luật đều ngã xuống đất. Nhưng cũng vì vậy mà trong không gian truyền đến lượng lớn dưỡng khí, bắt đầu để cô tham lam hô hấp từng ngụm từng ngụm.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Lục đại tiểu thư, thế nào, chật vật như vậy, cô là làm trộm, hay là trộm người.
Một trận âm thanh chế nhạo chói tay truyền tới.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Sở Luật, sau đó cô ngồi dậy, dùng thân thể của mình chặn lại người đàn ông phía sau.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào gương mặt nhăn nhó dữ tợn của Hạ Dĩ Hiên.
Hiện tại cô rất hối hận, lúc trước Sở Luật nói Hạ Dĩ Hiên được người ta cứu ra ngoài, cô còn muốn Sở Luật tha cho cô ta một con đường sống, hiện tại cô phát hiện quyết định Thánh Mẫu của mình là vô cùng ngu xuẩn.
Không chỉ hại chính mình, hại Sở Luật, còn hại cả Tiểu Vũ Điểm, nhớ tới đứa con hiện tại còn không biết ở nơi nào, trái tim của cô thắt lại đau đớn.
“Hạ Dĩ Hiên, con gái của tôi, cô mang con gái tôi đi đâu rồi?”
Con gái, Hạ Dĩ Hiên ngồi xổm trước người Hạ Nhược Tâm, cô ta không cần dùng dây thừng trói chặt bọn họ, không cần thiết, bọn họ có sức lực sao, bọn họ có năng lực sao, bọn họ có thể phản kháng à?
“Lục Tiêu Họa, cô làm gì có con gái?” Hạ Dĩ Hiên che miệng cười: “Chắc hẳn cô cho rằng mình là Sở phu nhân, làm mẹ kế con của người khác, tính toán rõ là giỏi. Không cần tận tâm thế đâu, há mồm ngậm miệng lại gọi con gái cô, con gái cô, đó là do cô sinh ra sao? Lục đại tiểu thư, cô quả là không biết xấu hổ.”
“Con gái của tôi ở đâu?” Hạ Nhược Tâm vẫn hỏi câu này: “Cô đã làm gì con gái tôi?” Cô dùng sức nắm chặt người bên cạnh, nhưng toàn thân trên dưới đều không có sức, cô vẫn không có sức, không nhấc lên một nửa sức lực.
“Tôi làm sao biết...” Hạ Dĩ Hiên sẽ không nói, tiểu dã chủng kia có thể tự mình thoát được dây thừng rồi bỏ chạy, cô ta vốn muốn nói thêm mấy câu, nhưng thình lình phát hiện cái gì đó.
Cô ta đưa tay ra dùng sức nắm chặt tóc Hạ Nhược Tâm, sau đó thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Nhược Tâm.
“Là cô!”
Cô ta hơi nhắm mắt lại: “Là cô, sẽ không sai.” Đôi mắt này cô ta nhìn gần hơn hai mươi năm, các cô cùng nhau lớn lên từ nhỏ, từ nhỏ người phụ nữ này là cái bóng của cô ta, có lẽ người khác không nhận ra, có lẽ người phụ nữ này thay đổi gương mặt, bộ mặt có thể hoàn toàn thay đổi, nhưng đôi mắt này, cô ta không thể nhận sai.
"Hạ Nhược Tâm, cô là Hạ Nhược Tâm?"
Hai mắt cô ta trở nên cuồng loạn: "Cô là Hạ Nhược Tâm, ngươi lại là Hạ Nhược Tâm?"
Đúng, người phụ nữ này là Hạ Nhược Tâm, cô không có lý do gì để hoài nghi, thảo nào Cao Dật cả ngày phải đi theo bên cạnh cô ta, chẳng trách cô ta biết nhiều chuyện như vậy, chẳng trách cô ta nói tiểu dã chủng đó là con gái mình, chẳng trách...
Hóa ra Hạ Nhược Tâm sửa mặt, nếu không làm sao cô có khả năng biết nhiều như vậy.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Sở Luật đang ở phía sau lưng, mặt cô cũng chăm chú nhếch lên.
"Đúng, tôi là Hạ Nhược Tâm." Cô thừa nhận, cô là Hạ Nhược Tâm thì thế nào?
"Cô đưa con gái tôi đi đâu rồi?”
Hạ Dĩ Hiên như là người máy lắc lắc đầu mình, cổ của cô ta phát ra tiếng răng rắc.
"Ha ha ha..."
Đột nhiên cô ta bắt đầu cười lớn, nếp nhăn ở khóe mắt run run, khiến người ta không kẽ hở sẽ sinh ra hai chữ buồn nôn.
Chát! Cô ta dùng sức tát lên mặt Hạ Nhược Tâm.
"Hạ Nhược Tâm, thật tốt, Hạ Nhược Tâm, tôi đã tìm được cô, rốt cuộc tôi đã tìm được cô."
"Tôi có thể giết chết cô một lần, cũng có thể giết chết cô lần hai."
"Hóa ra người ở nhà họ Hạ là giả, tôi đã biết là đồ giả mạo." Hạ Dĩ Hiên lúc này, gần như có chút điên dại, mắt cô ta trừng trừng, gương mặt vặn vẹo như quái vật.
"Cô yên tâm..." Đột nhiên, cô ta nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng: "Chờ tôi giết chết cô, tôi cũng sẽ đưa con gái cô đi, tiểu dã chủng kia, giống cô trước đây như đúc khiến làm cho người ta chán ghét."
Hiện tại trái tim Hạ Nhược Tâm đều đang nhảy nhót, cố chịu đau, lúc này rõ ràng Hạ Dĩ Hiên điên rồi, thật sự chuyện gì cô ta cũng có thể làm được.
"Cô có nghĩ tới Hạ Minh Chính không?" Hạ Nhược Tâm lại nắm chặt bàn tay to lớn của Sở Luật, vậy mà lại phát hiện, cô không hề có một chút biện pháp nào mang theo Sở Luật rời đi nơi này. Bây giờ cô không có một chút sức, xem như là muốn liều mạng với Hạ Dĩ Hiên, cũng là chuyện không thể.
Cô ngẩng mặt lên, nếu như Hạ Dĩ Hiên kiêng kỵ cái gì, cũng chỉ có một mình Hạ Minh Chính.
"Ít nhắc đến ông ấy với tôi." Hạ Dĩ Hiên đột ngột gào lên với Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt càng thêm dữ tợn, âm thanh của cô ta bắt đầu khàn giọng, như là dã thú bị phát cuồng.
Mặt xanh nanh vàng, chuẩn bị cắt vụn kẻ địch trước mắt.
Cô ta đưa tay ra dùng sức tát Hạ Nhược Tâm: "Tôi nói rồi, không cho phép cô đề cập tới ông ấy, nếu như không phải cô, không phải người mẹ tiện nhân của cô, sao bây giờ tôi có thể thành ra như vậy. Con tiện nhân già Thẩm Ý Quân cướp đi cha tôi, cô là tiểu tiện nhân cướp đi anh Luật. Các người đều đáng chết, các người đều là thứ thấp hèn."
"Ngay cả đứa giả mạo kia, cũng có thể bịp bợm tiền nhà họ Hạ gia chúng ta, ở nơi đó xem là Đại tiểu thư."
"Nhưng là tôi đây, tôi đây, tôi lại phải đi theo người ta đãi vàng. Dựa vào cái gì các người đều sống tốt hơn tôi, dựa vào cái gì các người đều có thể lấy đi thứ thuộc về tôi."
"Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng."
Lúc này Hạ Dĩ Hiên thật sự đã điên rồi, cô ta điên loạn đến mức không có bất kỳ tia lý trí nào, trong lòng cô ta tất cả chỉ có bất bình và không phân biệt phải trái. Cha là của cô ta, anh Luật cũng là của cô ta, nhà họ Hạ cũng là của cô ta. Tất cả đều là của cô ta, mà không phải Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm thầm cắn vào đôi môi trắng bệch của mình, quả thật cô rất muốn chửi Hạ Dĩ Hiên một câu tự làm tự chịu, không có liên quan đến bất cứ người nào. Nhưng cô hiểu rõ tính tình của Hạ Dĩ Hiên, lúc này Hạ Dĩ Hiên điên rồi, nếu như cô nói một chữ, một câu, đều có thể càng thêm kích thích Hạ Dĩ Hiên phát rồ, đến lúc đó có thể cô và Sở Luật đều không có mệnh rời đi nơi này.
Hiện tại dù cô không nói, mệnh của bọn họ, Hạ Dĩ Hiên cũng sẽ không bỏ qua.
Thình lình, Hạ Dĩ Hiên đưa tay ra, trong đôi mắt không ngừng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cô ta mở miệng, tựa hồ cũng là mọc đầy răng nanh, một vệt lạnh lẽo, chiếu vào mặt của cô ta, còn có ánh sáng trắng rét lạnh của dao trong tay cô ta.