"Là tôi làm."Sở Luật nâng mắt, "Sao nào, anh có ý kiến gì không?" Sắc mặt của anh trắng như tuyết nhưng giọng lại vẫn giống như trước, lạnh băng.
Gia Hân Bảo sờ sờ mũi mình, cảm giác mình đã hỏi quá nhiều, đương nhiên biết cũng quá nhiều.
Bác sĩ Gia đá vào mông con trai mình: "Có một số việc không biết thì tốt, con chỉ cần nhớ bổn phận của mình là được."
Gia Hân Bảo chịu đựng đau, dù thế nào cũng không dám tranh luận với cha mình.
Khi ra ngoài Hạ Nhược Tâm mới biết được vì sao Lục Cẩm Vinh lại tới nhanh như vậy, bởi vì anh không dùng ô tô mà là máy bay trực thăng, hiện tại là giờ cao điểm, nếu đi ô tô từ nội thành tới đây, kẹt xe rồi đèn xanh đèn đỏ thì khi bọn họ tới e rằng Sở Luật đã không còn giọt máu nào.
Lục cẩm Vinh liếc mắt nhìn Hạ Dĩ Hiên: "Lát đi qua biển hoặc sông, nếu không thấy mương cũng được, ném cô ta xuống đi, nhìn gương mặt này thật ghê tởm."
Gia Hân Bảo: "..."
Thật vất vả mới cứu được, cứ như vậy ném xuống a, thật sự ném xuống a?
Đương nhiên không phải sẽ ném thật, tuy rằng Lục Cẩm Vinh nói lát nữa sẽ đá Hạ Dĩ Hiên xuống nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Máy bay bay rất nhanh, không bao lâu đã đưa mọi người tới bệnh viện lớn nhất thành phố. Đương nhiên Lục Cẩm Vinh đã thông báo với viện trưởng của bệnh viện này rồi, ca phẫu thuật của anh phải do ông ta tự làm mới được. Tin tức Sở Luật nằm viện cũng phải được phong tỏa, nếu không thì không biết còn bao nhiêu chuyện có thể xảy ra nữa. Đối với Sở Luật thì Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm là hai người không thể động tới, còn về Hạ Dĩ Hiên, thì tốt nhất cô ta nên chết đi, nếu không đợi anh trả thù lại thì anh không chắc rằng cô ta có thể chịu nổi hay không.
Người bị thương nặng nhất ở đây, đương nhiên là Hạ Dĩ Hiên, nhưng cô ta mệnh lớn, bị hai nhát dao như vậy mà không chết, còn Sở Luật bị thương nặng nhất là ở phần bả vai, nhưng anh có sức hồi phục rất lớn nên cũng không sao cả, sau khi kiểm tra xong họ đều thở phào một hơi, thực tế chứng minh, một người doanh nhân thành công không bao giờ rời xa được hai chữ "may mắn”.
Mà Sở Luật là người may mắn như thế.
Nhát dao kia chỉ đâm vào vùng xương chậu nhưng chưa ảnh hưởng tới sâu bên trong, mặc dù bị thương khá nghiêm trọng nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới sau này.
Còn trong lòng Hạ Nhược Tâm vẫn chưa hết lo lắng, tuy Sở Luật không bị thương quá nặng nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng tới sau này.
Trước mắt cô để anh nằm viện tiến hành kiểm tra tổng thể.
Còn người bị thương nhẹ nhất ở đây là Tiểu Vũ Điểm, cô bé cơ bản là không bị thương, chỉ là bị Hạ Dĩ Hiên cấu nhéo nên giờ trên mặt vẫn có một vài vết đỏ.
Bé còn nhỏ, nếu không uống thuốc sợ không thoải mái, bé đưa tay lên gặm móng tay của mình, tuy nói là Tiểu Vũ Điểm rất hiểu chuyện, nhưng cũng không nên quên bé chỉ mới có 5 tuổi.
Rõ ràng là bé sợ hãi cứ mãi không ngủ được, muốn đi tìm ba mẹ nhưng phải nhờ người bế mới có thể đi.
Cuối cùng bé cũng ngủ nhưng Lục Cẩm Vinh vẫn chưa buông bé xuống, vì vừa bỏ xuống là bé sẽ khóc, đôi tay Tiểu Vũ Điểm nắm chặt áo Lục Cẩm Vinh, thân thể nhỏ bé mềm mại như vậy khiến người ta đau lòng.
Đứa bé cứ khóc mãi, hiện tại mệt mỏi mà ngủ rồi, Lục Cẩm Vinh có thể thở phào, đứa bé này quả thật rất có sức sống, chưa từng làm ba thì sẽ không biết, việc này nghe thì dễ nhưng làm mới biết rất khó.
Tuy anh không có làm ba, nhưng làm bác của đứa bé này cũng rất khó.
Cho nên anh phải gọi cho ba mẹ mình một cuộc điện thoại, kêu họ nhanh chóng tới đây để chăm cháu, chỉ có mình anh làm sao có thể vừa điều hành công ty vừa chăm sóc người bệnh, đã vậy còn phải chăm sóc một đứa trẻ hay khóc nữa, anh cảm thấy hình như mình gần đạt tới cảnh giới phân thân của Tôn Ngộ Không.
Anh sửa lại mái tóc của mình, muốn cử động cánh tay mình một chút, trời mới biết, mấy ngày nay anh liên tục phải đi làm, tối cũng không được ngủ, bây giờ trong mắt có thể nhìn thấy vài tia máu trong đó.
Nhưng ai biết được, vừa mới cử động cánh tay một chút, thì đứa trẻ trong lòng anh lại mếu máo, dùng tay nắm chặt áo anh, mở mắt ra vừa nhìn thấy Lục Cẩm Vinh là muốn khóc.
"Bác, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ, muốn ba...”
Muốn ba, muốn mẹ?
Sao mà có thể được trong khi ba mẹ con bé đang hôn mê chưa tỉnh, nếu để bé nhìn thấy sẽ đau lòng chết mất.
Anh và đứa trẻ trong lòng mình cứ mắt to đấu mắt nhỏ, bé mềm mại như thế, còn nhỏ nhưng đã thấy được vẻ đẹp của bé, lại thêm một đôi mắt to đen láy như của chú nai nhỏ, Lục Cẩm Vinh nghĩ, chắc là không ai có thể từ chối yêu cầu của cô bé này mất.
Bây giờ phải làm sao đây? Lục Cẩm Vinh càng nghĩ càng đau đầu, lúc này may mà có một chiếc xe đi tới, ngoài cửa có tiếng gõ, Gia Hân Bảo bước vào theo sau anh còn có một cậu thiếu niên - là Trịnh An Trạch.
"Bác sĩ Gia, anh giúp tôi một chút, tôi không biết phải làm sao nữa." Lục Cẩm Vinh quả thật là hết cách với đứa trẻ này, kiểu này chắc là muốn khóc rồi, cái miệng nhỏ cứ mếu máo, chốc chốc mũi lại sụt sịt, đây là lần đầu tiên Lục Cẩm Vinh cảm thấy khó khăn như vậy
"Sao vậy, muốn khóc sao?”
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới, nhận lấy đứa trẻ trong lòng anh.
Lục Cẩm Vinh thở phào, may mà Gia Hân Bảo tới kịp, anh lén lau mồ hôi trên trán, đứng trước bao nhiêu là đối thủ nguy hiểm, anh cũng chưa từng sợ, nhưng bây giờ hay rồi, anh lại đi sợ một đứa trẻ 5 tuổi hay khóc nhè.
Chỉ là lúc anh ngẩng đầu lên, thì mới thấy, không phải là Gia Hân Bảo, là cậu thiếu niên kia.
Đúng, chỉ là một cậu thiếu niên, tuy trẻ con bây giờ rát cao, nhưng gương mặt vẫn mang theo nét thơ ngây, ngũ quan cũng chưa phát triển xong nhưng không khó nhìn ra vẻ đẹp sau khi lớn của cậu bé này, tuy là nói đứa bé này rất cao nhưng không biết có thể cao được bao nhiêu.
"Anh, ba bệnh rồi." Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, buồn bã nói với anh của mình.
"Không sao, ba sẽ khỏe lên thôi." Trịnh An Trạch ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Tiểu Vũ Điểm, lúc em bệnh có phải rất muốn ngủ đúng không?”
Tiểu Vũ Điểm ngẫm nghĩ, rồi gật đầu mạnh, đúng vậy, lúc bé bị bệnh ba thường dỗ bé uống thuốc, uống thuốc xong sẽ nói với bé, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ hết bệnh.