"Phu nhân, bà đi tắm trước đi, tôi cũng sẽ giúp tắm rửa cho tiểu thư một chút." Vẫn là bảo mẫu thấy không khí không được hài hòa cho lắm nên muốn phá vỡ cái bố cục này, muốn chiến tranh lạnh hay thế nào cũng phải sạch sẽ đã.
"Bà ơi, cháu đói." Bụng Sở Tương không ngừng kêu ọc ọc, mà Tống Uyển hiện tại cũng đói, ở sở cảnh sát bà còn chú ý thân phận của mình, họ cho gì bà cũng không dám ăn, sợ họ biết thì lại bị cười, thực tế hai ngày nay họ không ăn gì, chỉ uống nước mưa, cứ tiếp tục như thế chắc qua vài ngày nữa bọn họ kiểu gì cũng sẽ chết.
Tống Uyển mang theo một bụng oán giận, tông cửa nhà tắm đi vào, cũng gọi thêm vài người đầu bếp, chuẩn bị làm một bàn ăn lớn.
Sở Giang đứng dậy, đi vào bếp. Bên trong đều là thịt, cá, gà, bọn họ muốn làm mãn hán toàn tịch sao?
"Thanh đạm một chút." Sở Giang không có hứng thú với mấy món thịt cá này lắm, đương nhiên hai người bị bỏ đỏi hai ngày kia cũng không thể ăn như vậy nếu họ không muốn ảnh hưởng tới dạ dày của mình.
Tuy rằng hiện tại ông không muốn nói chuyện với Tống Uyển, nhưng cuối cùng vẫn tới đây, vẫn là nói, vẫn quan tâm.
Chỉ là ông không biết, sau này Tống Uyển làm sao đối mặt với con trai mình, với Tiểu Vũ Điểm, với Hạ Nhược Tâm đã biến thành Lục Tiêu Họa, thậm chí sau này khi cháu mình lớn lên, cũng đối mặt với người bên gối là ông như thế nào.
Tống Uyển tắm xong đều không dám chạm vào nước tắm của mình, đời này của bà còn chưa bẩn như vậy, cũng không hôi thối như vậy. Nhớ tới hai ngày qua của mình, lại nhớ tới thái độ vừa rồi Sở Giang đối với mình khiến bà không nhịn được liền muốn khóc.
Được, bà cười lạnh, Sở Giang, ông được lắm.
Sở Tương cũng được bảo mẫu tắm rửa sạch sẽ, kì cọ đến nỗi muốn lột một tầng da của con bé mới có thể sạch sẽ như trước, tuy nói con bé không được đẹp như Tiểu Vũ Điểm, nhưng cũng được coi là tiểu mỹ nhân, đặc biệt với những bộ quần áo đẹp đẽ nên con bé cũng thu hút được không ít ánh nhìn.
Nhưng mà con bé vừa trở về cũng khiến bảo mẫu bị dọa sợ, bây giờ tốt rồi, tắm rửa sạch sẽ, không có khó coi như lúc đầu rồi.
Tống Uyển ngồi xuống liền muốn ăn cơm, kết quả lại thấy chỉ toàn rau xanh cùng đậu hũ, cũng không có một chút nước luộc, suýt chút nữa bà đã ném bát đũa đi.
"Phu nhân, bà hai ngày không ăn cơm, nếu ăn đồ ăn thịt cá quá sợ không tốt cho dạ dày." Vẫn là bảo mẫu biết nói chuyện, thực ra bà cảm thấy Tống Uyển không nên ăn thịt cá sẽ tốt hơn.
Bản thân Tống Uyển cũng biết Sở Giang là vì muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ bà đang rất bực bội, ai bảo bà vừa vào cửa ông đã ném cho bà khuôn mặt đó, còn cho rằng mình còn trẻ, cho rằng bà cần sao.
Được thôi, đợi xem ai nhịn được lâu hơn.
Lúc trước, chỉ cần Tống Uyển bà tức giận thì Sở Giang liền lập tức nhận lỗi, đàn ông nhà họ Sở đều như thế, không cần biết họ ở ngoài như thế nào, ở trước mặt người nhà đều rất quan tâm chăm sóc, dù cho không phải lỗi của mình họ cũng tự nhận.
Điểm này có thể nhìn thấy rõ trên người Sở Giang.
Nhưng lần này không biết Sở Giang có vấn đề gì, thật sự mấy ngày trời không nói chuyện với Tống Uyển, cho dù Tống Uyển trút giận lên bát đũa, cũng không chuẩn bị đũa cho ông ấy thì ông cũng không nói câu nào, không kêu ông ăn cơm, ông cũng không ăn, không cho ông dùng ông cũng không cần.
Vài ngày sau, Sở Giang vẫn chưa có ý định chịu thua, còn Tống Uyển bắt đầu lo sợ rồi, đây là lần đầu giận nhau lâu nhất của Sở Giang sau bao nhiêu năm họ sống chung với nhau.
"Sở Giang, ông rốt cuộc là có ý gì?”
Cuối cùng, Tống Uyển chịu không nổi, đập bàn đứng dậy: "Ông đã bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình còn trẻ sao?”
"Tôi không có tưởng mình còn trẻ, cháu nội tôi đã 5 tuổi rồi." Sở Giang nhàn nhạt nói, ngữ điệu không lạnh không nhạt khiến Tống Uyển đang muốn liều mạng với ông cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
"Ông sao vậy?" Cuối cũng ngữ khí của bà cũng mềm hơn. "Đang êm đẹp tự nhiên điên lên gì vậy?”
"Tôi thế nào sao?" Sở Giang cười nhạt, cười nhưng lại giấu nỗi buồn trong mắt.
"Tôi cứ tưởng bà trải qua nhiều chuyện như vậy thì sẽ hiểu rõ một số chuyện chứ, nhưng sao tôi không nhìn ra được, bà càng già càng hồ đồ vậy.”
Lòng Tống Uyển chấn động.
Hình như... bà quên mất chuyện gì thì phải.
"Sao, nhớ lại rồi sao?" Sở Giang hiện tại cảm giác ngay cả nói ông cũng không muốn nói cùng Tống Uyển.
Tống Uyển đứng lên, nhưng lại vô lực ngồi xuống.
"Bà quay về đã ba ngày." Sở Giang vứt tờ báo đang đọc sang một bên. "Ba ngày rồi, Tống Uyển, bà ngày ngày đều đưa Sở Tương đi học, quan tâm từng miếng ăn giấc ngủ của nó, nhớ giờ đi học của nó từng phút từng giây, nhưng có bao giờ bà nhớ đến mình còn có một đứa cháu gái khác, nghĩ đến con trai bà hiện tại xảy ra chuyện gì không?”
"Tôi..." Máu trên mặt bà ta toàn bộ bị rút xuống, bà nhớ ra rồi, đúng vậy, bà nhớ ra rồi, là Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm bị Hạ Dĩ Hiên bắt đi.
Sở Giang đứng dậy, xoay người bước ra ngoài, bước đến cửa lại dừng lại, ông không muốn mẹ họ trở thành kẻ thù của nhau.
"A Luật nằm viện rồi, hít phải than quá nhiều, còn bị Hạ Dĩ Hiên tặng cho một nhát dao, bà bị một dao chưa đủ, còn muốn con bà bị vạ lây sao?"
Nói xong ông bước ra ngoài, cũng không nhìn thêm nữa, tính cách của Sở Luật ông rất hiểu, chạm vào vùng cấm của nó không được.
Mà trên thế giới này, chỉ có hai người là giới hạn cuối cùng của nó, một là Hạ Nhược Tâm cũng chính là Lục Tiêu Họa, một cái là Tiểu Vũ Điểm, con bé vẫn ngây thơ không biết bị người nhà mình bán đứng là như thế nào, nhưng con ông đã sớm đã thành người lớn rồi, còn điều gì chưa biết.
Ông chỉ có thể hy vọng, con ông có thể tha thứ cho Tống Uyển thêm một lần, chỉ là lặp lại quá nhiều lần, bây giờ còn có cơ hội không?
Lúc Tống Uyển tới bệnh viện, thì Sở Luật đã tỉnh, vết thương của anh nói nặng không nặng, nhẹn cũng không nhẹ, cũng có thể do lúc đi bộ đội da thịt của anh được luyện thành mình đồng da sắt rồi, hiện giờ đã không còn nhận ra anh là một người bệnh.
Lúc này anh đang chải đầu, buộc tóc cho con gái.