Lọc Truyện

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trịnh An Trạch đặt tay lên cổ của mình, tuy không biết Hạ Nhược Tâm tại sao phải nhìn sợi dây chuyền này nhưng mà Trịnh An Trạch vẫn là tháo sợi dây chuyền của mình ra, đưa cho Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm nhận lấy, mở ra, quả nhiên, cùng một bức ảnh, hơn nữa phần còn lại của bức ảnh có một người bị xóa mờ, nhưng  có xóa mờ khuôn mặt đi nữa thì Hạ Nhược Tâm cũng đủ để có thể nhận ra, bức ảnh này giống y đúc bức ảnh của Lục Cẩm Vinh, hơn nữa cái người bị xóa mờ khuôn mặt không phải ai khác mà chính là Lục Cẩm Vinh.

“An Trạch, người phụ nữ này là mẹ con à?”

Cô lại hỏi rất nghiêm túc, mặc dù Tiểu Vũ Điểm gật đầu nói phải, nhưng mà cô ấy vẫn muốn nghe chính Trịnh An Trạch nói ra, cũng muốn xác định lại lần nữa.

“Là mẹ con.” Trịnh An Trạch nhớ lại người mẹ đã qua đời của mình, khuôn mặt lóe lên một tia ủ rũ, đều nói đứa trẻ không có mẹ như một cọng cỏ, từ sau khi mẹ ra đi cậu ấy chính là cọng cỏ đó, những lúc cậu nhớ mẹ mới đem tấm ảnh này ra xem, mẹ cậu không hề để lại bất cứ thứ gì cho cậu, chỉ có bức ảnh này, cậu muốn khắc ghi hình dáng của mẹ, cả một đời sẽ không quên.

“Mẹ con tên là gì?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, trong lòng cũng có một đáp án gì đó rất thật, không có gì, nhất định không có gì.


“Tên của mẹ con rất hay.” Khuôn mặt Trịnh An Trạch hiện lên nụ cười có chút buồn.

“Bà ấy tên Trịnh Vũ Lạc, con theo họ mẹ”.

“Ba con thì sao?” Tâm trạng lúc này của Hạ Nhược Tâm có lẽ cũng giống như tâm trạng lúc này của Trịnh An Trạch, rất nặng nề, có chút buồn.

“Không biết.” Mi mắt Trịnh An Trạch rũ xuống. “Từ trước đến giờ mẹ không hề nhắc đến chuyện của ba, cho nên, con cũng không có ba, có lẽ trước lúc qua đời muốn nói với con gì đó nhưng mà bà ấy cuối cùng vẫn chọn không nói ra, hoặc là cũng không có đủ thời gian nói với con, thì đã qua đời rồi”.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, mở lòng bàn tay mình ra, mà trong lòng bàn tay lại chỉ có một bức ảnh, khuôn mặt của người phụ nữ rất trẻ, có lẽ là hình dáng lúc mười bảy mười tám tuổi.

Hình như có một đoạn kí ức sống lại trong não của cô, đột nhiên, nước mắt của bà ấy cứ như vậy chảy xuống.

“Dì, sao gì lại khóc?” Trịnh An Trạch thật ra không biết tại sao Trịnh Nhược Tâm lại khóc.

“An Trạch, con lại đây.” Hạ Nhược Tâm đưa cánh tay về phía Trịnh An Trạch.

Trịnh An Trạch mặc dù không hiểu, nhưng mà vẫn bước qua, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, bà ấy đặt tay lên vai của Trịnh An Trạch. “Dì cảm ơn con”.

Trịnh An Trạch lại không hiểu.

“Tại sao nói cảm ơn.”

“Có thể con không nhớ?” Hạ Nhược Tâm đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay của Trịnh An Trạch. “Năm đó dì đi vào đường cùng, trên người thì không có gì, sau đó gặp được một một cặp mẹ con, họ cho dì ăn”.


Hơn nữa lúc đó, cảnh tượng này đã trở thành sự ấm áp lớn nhất trong suốt thời gian dài sau này của cô.

Cô thật ra có quên vài điều, chỉ là lúc nhìn bức ảnh này, còn có sự xuất hiện của Trịnh An Trạch mới khiến cô nhớ lại đã từng có một đoạn kí ức.

“Xin lỗi, dì, con không nhớ ra.”

Hạ Nhược Tâm nói, Trịnh An Trạch quả thật không có chút ấn tượng.

“Cũng chả trách, con lúc đó với Tiểu Vũ Điểm bây giờ khác biệt quá lớn, không có kí ức cũng là phải thôi.” Hơn nữa cô cũng cảm thán thời gian trôi đi, thì ra mấy năm trôi qua đứa trẻ này đã lớn như vậy rồi.

Trịnh Vũ Lạc, cái tên này rất lạ, cô cũng chưa từng nghe bất cứ ai nhắc qua, vậy thì Trịnh An Trạch là...

“Dì, còn có chuyện gì sao?” Trịnh An Trạch lo lắng cho Hạ Nhược Tâm, sao hôm nay dì lại kỳ lạ như vậy, không phải là có chuyện gì chứ?

"Không có gì." Hạ Nhược Lâm lắc đầu, hiện tại cũng không định nói chuyện này cho Trịnh An Trạch, có vài chuyện, bọn họ cần phải xác nhận, hơn nữa bên phía Lục gia cô muốn xác định trước.

“Em sao vậy?” Sở Luật vừa bước vào, nhìn thấy Hạ Nhược Tâm sắc mặt có chút không tốt, bệnh rồi sao.

Anh ấy vội bước qua, đặt tay lên trán Hạ Nhược Tâm, sao mặt tái quá vậy, có phải có chỗ nào không khỏe, anh ấy hỏi, lúc này lòng cũng thắt lại.

“Em không sao” Hạ Nhược Tâm kéo tay Sở Luật ra, nắm chặt lại.


“Luật, anh giúp em làm việc này được không?”

“Được.” Sở Luật đồng ý, anh ấy có thể làm được thì nhất định sẽ làm, làm không được, cũng tìm mọi cách làm được, dù là Hạ Nhược Tâm muốn mạng của anh ấy, anh ấy cũng không chớp mắt đưa hai tay dâng tính mạng của mình.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Sở Luật cười, chỉ là trong lòng vẫn cứ là nặng nề, “Em muốn biết chuyện trước kia của An Trạch.”

“Chuyện của An Trạch?” Sở Luật xoa đầu của Hạ Nhược Tâm, “Em đợi anh, anh lấy chút đồ cho em.” Nói xong, anh đi ra, lúc quay lại trong tay cầm một túi tư liệu, rồi ngồi xuống, đặt túi tư liệu trong tay Hạ Nhược Tâm.

“Thật ra lúc đầu anh lúc anh đón An Trạch trở về, việc anh làm đầu tiên là điểu tra thân thế của nó, tất cả đều ở trong này. Nhưng mà có vài việc, anh lại điều tra không ra."

“Ví dụ như?” Hạ Nhược Tâm mở túi tư liệu, quả nhiên, bên trong là tư liệu từ trước đến nay của một người phụ nữ, còn có giấy khai sinh của An Trạch, còn có giấy chứng tử của người phụ nữ này, tất cả đều ở trong này, vậy thì còn có gì mà Sở Luật không điều tra được.

“Trịnh Vũ Lạc.” Cô đọc tên của người phụ nữ ghi trong tư liệu.

“Phải, là Trịnh Vũ Lạc.” Sở Luật trả lời, những điều này là anh xem không dưới 1 lần, đối với một cuộc đời đơn giản của người phụ nữ này, cũng xem là hiểu hết. “Cô ấy là cô nhi, việc trước lúc 18 tuổi anh tra không ra, dường như bà ấy cố ý giấu đi, em nên biết rằng bà ấy không có người nhà, không có bạn bè, cái gọi là người nhà đều là bà con xa, nếu bà ấy thật sự không muốn để người khác biết thì rất dễ, nếu như đổi một cái tên khác, đổi một thân phận khác, vậy thì càng khó điều tra rồi, lúc bà ấy 18 tuổi, sinh ra Trịnh An Trạch, lúc Trịnh An Trạch 9 tuổi, bệnh nặng, sau đó cứ bệnh như vậy, cho đến lúc Trịnh An Trạch 10 tuổi, bà ấy liền qua đời”.

“Sau đó những người bà con thân thích gì đó chiếm luôn ngôi nhà Trịnh An Trạch sống, rồi đuổi Trịnh An Trạch ra ngoài, Trịnh An Trạch bắt đầu lang thang, sau đó gặp được Tiểu Vũ Điểm.” Sở Luật nói đến đây, dừng một chút, hơn nữa anh ta cũng không tính nói cho Hạ Nhược Tâm biết những việc bên ngoài của Tiểu Vũ Điểm Điểm, những việc đó cũng đã qua rồi, tự anh ta có thể chịu được, không cần thêm Hạ Nhược Tâm nữa, kí ức như vậy cô ấy chịu không nổi, anh ta không nhẫn tâm.

“Vậy thì, anh không phải vừa mới nói, những thứ đó anh không tra ra sao, ruốt cuộc là không tra ra cái gì?” Hạ Nhược Tâm rất buồn, vì Trịnh An Trạch, cũng là cho cùng một người làm mẹ không dễ dàng gì.


Danh sách truyện HOT