Chị à, là chị hẹn người ta đó, chị hẹn người ta qua đây là muốn khoe tướng ngủ mê hồn này của mình à. Nhưng, nói thật, tướng ngủ của Thẩm Vi chẳng đẹp chút nào, không giống cô lúc bình thường, trong lòng của Hạ Nhược Tâm, Thẩm Vi luôn là một người phong tình vạn chủng, toàn thân đều toát lên một cảm giác mê người, có thể khiến cho đàn ông phải điêu đứng, đẹp nhất là lúc giơ tay nhấc chân, nhưng một mặt khác của Thẩm Vi, là tướng ngủ này của cô đúng là có chút khó coi, thật ra nếu là một người bình thường thì cũng không sao, nhưng người này là Thẩm Vi, là Thẩm Vi đó.
Cô để túi của mình xuống, sau đó bước qua đó, chịu thua mà dọn dẹp tấm chăn trên giường.
Tính cảnh giác của Thẩm Vi luôn rất tốt, khi Hạ Nhược Tâm mở cửa cô đã biết rồi.
“Đến giờ rồi sao?” Quả nhiên, Thẩm Vi từ trong chăn ngẩng đầu ra, sau đó giống như một bé tằm vậy chui lại vô trong đó, nhưng cô ấy đang ngủ trần, không thèm để ý đến chuyện Hạ Nhược Tâm có thể nhìn thấy hết thân thể của mình, dù sao cũng không phải là chưa thấy qua.
“Chị gái à, chị có thể mặc quần áo vào không?” Hạ Nhược Tâm bắt đầu xếp mền, đối với thói quen này của Thẩm Vi thực sự là có chút không thể chịu đựng được.
“Lười...” Thẩm Vi đi vào trong nhà vệ sinh, lúc bước ra con người mới tỉnh táo được một chút, đương nhiên cũng từ trong tủ lấy đại một chiếc áo ra, Hạ Nhược Tâm xếp xong mền, đặt gối đúng chỗ, nếu như là Thẩm Vi, tuyệt đối sẽ không phí sức xếp mền, lúc dậy có bộ dạng gì, lúc về, cũng là bộ dạng đó, chỉ là cách mấy ngày, sẽ có người đến đem toàn bộ những thứ như chăn đi thay hết, để cô có thể tiếp tục những ngày mơ mơ màng màng như thế này.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.
Thẩm Vi ngồi xuống, nheo con mắt lại, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, hình như có chút thất thần.
Hạ Nhược Tâm đi tới, ngồi xổm xuống đối diện với cô, “Sao thế, cãi nhau với Tam Ca?”
“Sao em lại biết.” Thẩm Vi khẽ nâng đôi mắt lên, cô với Tam Ca cho dù có cãi nhau cũng là chuyện của họ, Tam Ca giận rồi, bây giờ mấy ngày liền cũng không thấy về, bằng không, cô mỗi ngày còn được làm bé tằm sao.
“Chị mà cãi nhau với Tam Ca con người sẽ trở nên uể oải hơn.”
Hạ Nhược Tâm quen biết Thẩm Vi cũng không phải là một hai năm, tính tình của Thẩm Vi chẳng lẽ cô còn không biết.
“Thật sao?” Thẩm Vi cũng không rõ, chắc do một câu nói của người ngoài cuộc nên mới nhận ra.
“Sao vậy?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống đất, hỏi cô tiểu thư có tính khí nóng nảy đến phát sợ, “Chị lại ăn hiếp Tam ca nữa phải không.” Diện mạo của Tam Ca có phần khó ưa, khi Sở Luật không cười có thể dọa khóc trẻ con, còn Tam Ca thì bất kể có cười hay không, cũng đều sẽ dọa khóc người ta, đây là tướng mạo hung dữ do trời sinh, nhưng đánh giá một con người cũng không thể chỉ dựa vào diện mạo.
Không phải người có khuôn mặt đẹp thì sẽ là người tốt, người có khuôn mặt xấu thì sẽ là người xấu.
Thẩm Vi khẽ nâng mí mắt, cũng ngồi xuống theo.
“Anh ấy mắng chị.” Cô híp đôi mắt lại, từng chữ từ đôi môi đỏ tuôn ra có phần oán trách, “Nhược Tâm, anh ấy mắng chị.”
“Mắng chị cái gì?” Hạ Nhược Tâm đỡ cằm của mình, chuẩn bị nghe truyện, “Ừ, mắng chị cái gì?”
“Anh ấy mắng chị...” Thẩm Vi nhấc đôi môi đỏ, phát ra một chữ không tình nguyện cho lắm, “Ngu.”
“Anh ta mắng tôi ngu.”
Hạ Nhược Tâm có thể tưởng tượng được lúc đó Thẩm Vi tức giận tới cỡ nào, dù là Tam Ca nói mà không biết lựa lời, hay là cố tình, đối với một người phụ nữ cao ngạo như Thẩm Vi mà nói, chữ ngu này tuyệt đối là đã đánh sưng mặt của chị ấy, còn sẽ khiến chị ấy khó mà chịu đựng được.
Bây giờ cô cũng biết, thật ra không phải là Tam Ca cùng Thẩm Vi chiến tranh lạnh, mà là Thẩm Vi hiện giờ không muốn nói chuyện với Tam Ca.
Có lúc, bạn muốn tìm một người đàn ông có thể cho bạn tùy ý nổi cáu, nhưng không cần lo lắng, anh ấy sẽ rời xa bạn thì thật là khó.
Hạ Nhược Tâm thở dài một cái, ánh mắt của cô đọng lại trên người của Thẩm Vi, Thẩm Vi đột nhiên sững sờ, ôm lấy cơ thể của mình.
Có phải là như thế không, thì phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao thời gian mà họ quen biết nhau cũng không hề ngắn.
Hạ Nhược Tâm ở đây với Thẩm Vi cả một buổi chiều, tuy là không nói gì nhiều nhưng hình như tâm trạng của Thẩm Vi tốt hơn nhiều rồi, cô mới chuẩn bị đi về.
Khi cô mới vừa về đến nhà, thì có chút hơi bất ngờ, vì trong nhà có khách đến.
Là Mạc Mính, Hạ Nhược Tâm mới nhìn thôi là đã nhận ra người đàn ông này, tuy là lúc trước chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng diện mạo xuất chúng của người đàn ông này lại khiến người khác rất là khó quên, đặc biệt anh ta có một đôi mắt phượng trông rất là lanh lợi, cũng có phần lạnh nhạt, thế nhưng, khiến Hạ Nhược Tâm nhớ nhất là hạt đậu đỏ mà anh tay đeo ở cổ tay, thiếu mất một miếng, là một hạt đậu không hoàn mỹ.
“Xin chào, Mạc tiên sinh.” Hạ Nhược Tâm đi qua chào hỏi Mạc Minh.
“Chào cô, Sở phu nhân.” Mạc Minh mỉm cười, “Chắc tôi phải làm phiền hai người vài hôm.”
Hạ Nhược Tâm dùng ánh mắt dò hỏi Sở Luật, người này muốn ở lại sao, có cần cô chuẩn bị gì không? Chăn có cần thay không, phòng khách có cần khử trùng không?
Sở Luật đưa tay xoa nhẹ lên mặt của cô, trong mắt có chút tình cảm cưng chiều, “Em mệt rồi, đi nghỉ trước đi, còn nữa, Mạc Minh sẽ ở trong khách sạn, không cần để ý đến anh ta.”
Mạc Minh nhún vai của mình một cái, được thôi, anh ấy cạn lời, nếu nói mệt, phải là người khách như anh chứ, còn cái gì mà anh không ở, rõ ràng là Sở Luật chê anh phiền, đuổi anh ra ngoài khách sạn ở thì có.
Hạ Nhược Tâm thấy mình ở lại cũng vô dụng, cô cũng có chút mệt rồi phải nghỉ một chút, về phần Mạc tiên sinh này... ừ, tin rằng Sở Luật một mình cũng có thể tiếp đãi tốt.
Cô mở cửa, bước vào phòng của mình, thay một bộ đồ rồi đi tắm, sau đó thì đi ngủ. Cô nghĩ nếu cuộc sống có thể tiếp tục diễn ra như vậy thì tốt biết mấy, cô cọ xát vào tấm chăn mềm mại, thế là đã ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh dậy, Sở Luật đang ngồi một bên, lật những văn kiện trên bàn, bên cạnh còn đặt một máy laptop đang sáng màn hình, anh ấy đồng thời có thể nhất tâm lưỡng dụng.
Hạ Nhược Tâm dụi mắt, cô ngồi dậy, sau đó từ phía sau ôm lấy eo của người đàn ông này, rồi tựa đầu của mình vào vai của anh ấy.
“Tỉnh rồi?”
Sở Luật bỏ văn kiện trên tay xuống, nắm tay của cô, rồi lại không động đẩy gì, anh biết người phụ nữ này mới tỉnh dậy thì sẽ có chút đường huyết thấp, vả lại cũng chưa tỉnh hẳn, cô ấy cần phải ngủ thêm một chút nữa mới được, nếu không sẽ không có tinh thần.
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, thích nhất mùi thuốc nhẹ dịu của người đàn ông này, “Mạc tiên sinh đó đi rồi sao?”
“Về khách sạn rồi.” Sở Luật lại cầm bút lên, bắt đầu viết báo biểu, chữ viết của anh ấy rất đẹp, tất nhiên bây giờ cũng có máy tính, nhưng anh ấy vẫn có thói quen là dùng tay làm những việc này, cái gọi là linh cảm thật ra đều nằm ở ngòi bút của anh, ở đầu ngón tay của anh.