Năm đó người phụ nữ kia rời bỏ anh, là Thẩm Vi dùng tất cả bản thân mình sưởi ấm người đàn ông này, chữa khỏi vết thương cũ của anh, cũng là cô từng giây từng phút cùng ở bên cạnh anh, cái gì cô cũng không sợ cho dù là vô số lúc miễn cưỡng gắt gao, dù là lúc anh nguy hiểm nhất cô vẫn luôn không rời không bỏ. Nhưng mà khi người phụ nữ kia trở về, lại cướp đi tất cả của cô, cũng cướp đi tất cả sự chú ý của Mạc Mính.
Năm Thẩm Vi hai mươi ba tuổi, rất ngu nguội, cô tưởng rằng chỉ cần mình không buông tha, chỉ cần kiên trì, thì cô có thể đoạt lại người đàn ông kia. Người tình lúc trước mang thai, cha của đứa bé là chồng của cô, cô điên rồi, cô tự tay đẩy người phụ nữ kia xuống lầu làm mất con của anh, sau đó người phụ nữ kia bởi vì mất con mà tinh thần trở nên dị thường, Mạc Mính đưa ả ra nước ngoài, không đề cập tới những chuyện khác.
Anh bắt đầu đối xử với Thẩm Vi tốt lên, tốt lên từng chút từng chút, cười từng chút từng chút, Thẩm Vi nghĩ có lẽ đây là thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất nửa cuộc đời mình, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là bắt đầu tất cả thống khổ.
Cô đã quên mất mối tình đầu của anh, cũng quên đi vốn giữa bọn họ còn tồn tại ân oán, cũng quên chuyện Mạc Mính không phải một người tốt, không phải một người dễ dàng quên cừu hận. Người đàn ông có thể dễ dàng nói ra hai chữ tha thứ, cô gần như là đem hết bản thân rơi vào trong tình cảm mà người đàn ông này tỉ mỉ bện vì mình, chờ cô dỡ xuống hết phòng bị, chờ cô kính dâng ra hết thảy, anh ta mới lộ ra răng nanh, mạnh mẽ cắn xuống người Thẩm Vi một cái, cắn đứt động mạch của cô ta, cắn phá da thịt, cắn nát trái tim của cô ta.
Một ngày kia, anh lạnh lùng đưa tay ra, trong mắt hoàn toàn không có một tia cảm xúc, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Vi không có bất kỳ phòng bị nào xuống lầu. Khi đó Thẩm Vi đã mang thai ba tháng, đứa trẻ bị mạnh mẽ ngã chết, đó là một đống máu thịt mơ hồ đặt ở trước mặt cô, Thẩm Vi cũng đã không khóc nổi.
Đứa nhỏ ba tháng, kỳ thực đã thành hình, thậm chí cũng có thể nhìn thấy đó là một bào thai vừa mới phát dục một chút, như có như không.
Một ngày kia Thẩm Vi sinh non mất đi con của mình, mà khi ông bà Thẩm chạy tới muốn đến xem con gái kết quả xảy ra tai nạn xe cộ tử vong tại chỗ, tình cảnh lúc chết rất bi thảm, đầu của cha Trầm bị ép bẹp dí, còn mẹ Trầm cả người đầy máu.
Con đã không còn, cha mẹ cũng không còn, ngay cả công ty cũng không còn, Thẩm Vi mất đi tất cả.
Một ngày kia, cô vì sinh non mà xuất huyết nhiều, Mạc Mính lại mang theo mối tình đầu của anh tới bên cạnh cô cười độc ác.
Cũng là một ngày kia, Thẩm Vi mới biết, hóa ra mình chỉ đi vào trong bẫy rập tinh mỹ, độc ác do Mạc Mính tự mình sắp đặt, anh đẩy Thẩm Vi xuống lầu, căn bản cũng là đẩy cô rơi xuống Địa Ngục.
Bọn họ nghênh ngang rời đi, Thẩm Vi xuất huyết nhiều thậm chí suýt chút nữa muốn mạng của cô. Khi đó kém chút nữa cô bị mất đi tử cung, thực ra lúc đó bác sĩ đã tách bụng thay cô, trong bụng của cô rách một miếng mới, da thịt cũng bị giữa xé ra, Thẩm Vi dùng sức nắm lấy tay bác sĩ.
Cô ta nói, cô ta muốn tử cung.
Nhưng mà bác sĩ lại nói, nếu như muốn tử cung, sẽ không thể sống.
Và đáp án lúc đó Thẩm Vi cho bác sĩ là, cô muốn tử cung, không muốn sống.
Cũng khá tốt, ông trời sắp xếp vận mệnh cho Thẩm Vi không phải quá mức thê thảm, bác sĩ kia là bác sĩ giải phẫu bậc nhất, cho nên ông đã hao hết tâm lực rất lớn bảo vệ tử cung cho Thẩm Vi. Thật ra, nếu như lúc trước đổi thành bất luận bác sĩ nào, ở tình huống xuất huyết nhiều như vậy có thể đều chỉ bàn tới chuyện cắt bỏ tử cung.
Chỉ là, Thẩm Vi bảo vệ được tử cung, thế nhưng lại không thể bảo vệ được đứa con trong bụng.
Cả đời này Thẩm Vi đều nhớ, lúc đó cô dùng hai tay nâng đứa con nho nhỏ chỉ còn là một đống máu thịt mơ hồ, loại đau đớn này, loại cảm giác khóc không thành tiếng này, còn có vết thương bị xé ra ở bụng cô.
Một người phụ nữ có thể chịu đựng đến một mức độ nào đó, đơn giản cũng chỉ là vậy.
Hạ Nhược Tâm đưa tay ra đặt lên vai Thẩm Vi, cái này xem như là an ủi sao? Cô không biết, dù sao chuyện năm đó Sở Luật làm, cũng không có lòng dạ độc ác như người đàn ông Mạc Mính này vậy.
Vì lẽ đó, nói ai ít cặn bã hơn ai, tính ra thì bọn họ cũng có thể ở chung một bảng.
"Em cho rằng như vậy là kết thúc à?" Thẩm Vi lạnh lùng cười một tiếng, nhưng độ cong ở khóe môi, lại bình tĩnh như không quan trọng, bởi vì cô nhớ tới, tương tự, cũng là bởi vì cô đã chấp nhận nó.
"Còn nữa sao?"
Thật ra thì Hạ Nhược Tâm đã không muốn nghe tiếp, có chút quá khứ thật sự rất nặng nề, người nói, không thể nghi ngờ lại phải xé ra vết thương của mình một lần nữa, còn người nghe không khỏi cũng sẽ lưu lại trên trái tim mình, một dấu vết.
Thẩm Vi đặt cái ly trong tay xuống, tiếp tục cầm lấy một điếu thuốc đặt lên môi mình, hít vào nhả ra từng chút từng chút, cũng hun những sương mù này tuần hoàn trong phổi, mang đến một chút hơi mất cảm giác.
"Anh ta tìm năm người đàn ông..."
"Xoảng!" Cái ly trong tay Hạ Nhược Tâm rơi xuống đất.
"Xin lỗi." Cô vội vàng nói xin lỗi, nhanh chóng cúi người xuống, nhặt cái ly lên, nhưng ngón tay lại có chút run rẩy.
"Anh ta chỉ là dọa chị có đúng không? Giống như em lúc trước." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm chặt cái ly trong tay, rõ ràng rất sạch sẽ, nhưng tại sao cô lại có cảm giác hơi ô uế, cho nên muốn lau chùi.
Khóe môi của Thẩm Vi lại mở ta một chút.
"Số chị không có may như em bởi vì Sở Luật không đủ cặn bã, nhưng người đàn ông kia lại có đủ..."
Cô dùng sức hít vào một hơi thuốc, cũng để cho mình bắt đầu ho khan: "Chẳng qua nó không đáng kể, một người đàn ông, cùng năm người đàn ông khác nhau ở chỗ nào?"
"Mà vào lúc ấy, chị gặp được Tam Ca, lúc chị chật vật nhất, bất lực nhất, buồn nôn nhất là Tam Ca cứu chị, đưa chị về Giang Nam, chị không phải là người nào." Cô lại nhả ra một làn khói, vô cùng trào phúng: "Chị là công chúa đầu bảng ở Giang Nam, là người không cha không mẹ, cô nhi tứ cố vô thân, bấy giờ, chị chẳng có cái gì cả, chỉ dùng một thân thể tàn tạ để sống sót."
Cô ta lại châm cho mình một điếu thuốc, Hạ Nhược Tâm cũng không có ngăn cản, cô biết Thẩm Vi cần phát tiết một ít, như hiện tại.
"Em nói xem, lúc trước chúng ta bị tóm ở đảo đãi vàng, là ai làm?"
Thẩm Vi đột nhiên nở nụ cười, cười rất long lanh, mà long lanh như vậy lại tồn tại bao nhiêu bi thương tối tăm, Hạ Nhược Tâm cũng không biết.
Hạ Nhược Tâm nhíu mày, khi đó Thẩm Vi bị thương, bị người đuổi giết, bọn họ lại bị bán sang bên kia đão đãi vàng.
"Những người kia không phải kẻ thù của Tam Ca sao?" Cho tới nay cô đều cho rằng là như vậy, Tam Ca là người phụ trách Giang Nam, còn Giang Nam lại liên quan đến thế giới ngầm, cho nên kẻ thù của Tam Ca hẳn là không ít.