"Không có ai dám động trên đất của Tam Ca." Thẩm Vi dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng gõ lên cái ly trên bàn: "Em sai rồi, truy sát chị không phải kẻ thù của Tam Ca, là người phụ nữ kia, bán chúng ta đi cũng là do người phụ nữ kia làm. Lúc ban đầu chị nghĩ, tại sao ngươi phụ nữ kia lại không có hành động gì, hóa ra là bởi vì Mạc Mính nhúng tay, nếu không không phải cô ta không thể giết chết chúng ta."
"Người phụ nữ kia tên gì?" Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy nổi giận.
"Thượng Quan." Thẩm Vi vẫn đang cười, cười vô cùng trào phúng: "Thượng Quan Đồng, họ kép, Đại tiểu thư Thượng Quan gia, gia đình nổi danh quốc tế về đàn dương cầm."
Thượng Quan gia, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chuyển động ly trà trong tay, trà đã nguội, nhưng vẫn không vào miệng.
"Khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân à?"
"Đúng vậy." Thẩm Vi duỗi hai chân, cời giầy của mình ra, cô mặc kệ cái gì là phòng khách, tùy ý mới tốt, phụ nữ như vậy mới thật sự là thiên chi kiều nữ.
Hạ Nhược Tâm trực tiếp lấy điện thoại di động từ túi của mình ra gọi cho Sở Luật.
Bên kia, Sở Luật đang nói chuyện cùng với một tên người thanh niên trẻ, hiển nhiên bọn họ vẫn hợp tác lẫn nhau, đều vô cùng thoả mãn, đương nhiên thái độ của người thanh niên kia phải cẩn thận một ít, còn Sở Luật lại giống như đang cân nhắc.
Thế nhưng cân nhắc, dường như rất hài lòng.
"Xin lỗi!" Sở Luật lấy điện thoại di động của mình ra: "Tôi phải nhận điện thoại trước đã." Anh đứng lên, vừa đi tới, đương nhiên cũng đặt điện thoại di động ở bên tai của mình.
"Sao vậy Nhược Tâm, có phải là đói bụng, anh sẽ lái xe đi đón em?"
"Ừ, khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân, đúng, gần đây Sở thị muốn chọn một đối tác, công ty bình thường đều là ăn không tờ khai, cho nên hiện tại em chọn mấy nhà, mà khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, hiện tại là chuyện hỗ trợ cùng có lợi."
"Em nói cái gì?" Sở Luật không tin, lại là hỏi một lần.
Anh tắt điện thoại, nhét lại vào túi, quay lại ngồi xuống, dường như từ nãy giờ chưa từng xảy ra cái gì.
"Sở tiên sinh, hợp tác vui vẻ." Người đàn ông đối diện đưa tay về phía Sở Luật, hai kỳ khai thác Hàng Ngọc công ty bọn họ lấy chắc rồi.
Nhưng Sở Luật lại đặt tay của mình trong túi sách, vẫn không có lấy ra.
Thời xưa nói, bắt tay giảng hòa, còn ở thương trường mà nói, bắt tay có nghĩa cuộc trao đổi này đã thành.
"Sở tiên sinh, ngài đây là..." Trên trán của Cảnh Thuân không khỏi chảy ra một chút mồ hôi, đây vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột, lần này hợp tác, là thành công trăm phần trăm. Dù sao, Sở Luật cũng là thương nhân, anh ta muốn lợi nhuận, còn Thượng Quan gia bọn họ lại cho không ít lợi ích, Sở Luật không có lý do gì để từ chối.
"Xin lỗi, tôi còn muốn cân nhắc mấy ngày, mấy ngày sau, tôi sẽ cho các người câu trả lời chắc chắn."
Rốt cuộc thì lần này Sở Luật cũng đưa tay ra, bắt tay cùng người nhà họ Thượng Quan, đôi mắt hơi lộ ra lạnh lẽo, trước sau đều không cách nào đoán được, đến cùng thì anh đang suy nghĩ gì, quyết định như thế nào.
Mắt người nhà họ Thượng Quan đã choáng váng, đây là chuyện làm ăn tức thành trăm phần trăm, tại sao đột nhiên, Sở Luật lại thay đổi ý nghĩ.
Hôm nào, lại phải chờ câu trả lời chắc chắn, đây là Sở Luật nói, nhưng người ở thương trường, đều sẽ không quá xa lạ đối với cái từ này, cái gọi là cân nhắc chính là từ chối, cái gọi là hôm nào cũng là phủ định.
Cho là sau khi Sở Luật trở lại, anh đem cặp công việc của mình ném vào trong thư phòng, lúc trở lại phòng ngủ, mới phát hiện, Hạ Nhược Tâm đang nằm nhoài trên giường. Tóc đen mềm mại buông xuống bờ vai của cô, làn da vô cùng trắng nõn, chỉ là cũng mang theo một tia trắng bệch, là cảm giác khí huyết không đủ, dù sao thân thể đã từng bị thương, không thể dễ dàng chữa khỏi như vậy.
Sở Luật cởi áo khoác của mình, dùng miệng mở ống tay áo ra, sau đó đi tới, ngồi xuống, đặt tay ở trên vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng vê bắp thịt trên vai cô.
"Gần đây thế nào, có phải công việc rất mệt?"
Anh biết Hạ Nhược Tâm không có ngủ, con người lúc ngủ, hô hấp không giống lúc không ngủ.
"Cũng còn tốt, không có bị chồng chất liên tục, chỉ là muốn ngủ một lát." Hạ Nhược Tâm mở hai mắt ra: "Đúng rồi, anh có bàn bạc chuyện làm ăn với Thượng Quan gia hay không?"
"Hả, Thượng Quan gia?" Sở Luật hơi nhíu mày: "Ý em là Khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân, sao vậy, đột nhiên em quan tâm tới chuyện làm ăn công ty?"
Hạ Nhược Tâm đột ngột ngồi dậy, kéo tay Sở Luật, dùng sức cắn một cái, Sở Luật bị đau nhưng cũng không có rút tay ra. Không cần nói cô là cắn giả, xem như là cắn thật, cắn xuống một miếng thịt của anh thì anh cũng sẽ không chớp mắt một cái, thậm chí còn có thể giúp cô đem khối thịt này đi luộc, đỡ cho ăn sống đau bụng.
"Không cho anh bàn chuyện làm ăn cùng Thượng Quan gia." Vẻ mặt Hạ Nhược Tâm rất bình tĩnh, rất nghiêm túc.
"Được." Sở Luật đáp ứng, anh giơ hai tay lên đầu hàng, lão bà của anh, sao có thể không nghe đây, không cần nói một Thượng Quan gia, xem như là mười Thượng Quan gia, mang đến cho anh bao nhiêu lợi ích đều không có quan trọng bằng lão bà.
Hạ Nhược Tâm cảm giác mình quá hà khắc với Sở Luật, kỳ thực đối với việc này, anh cái gì cũng không biết, thật sự không có quan hệ gì với anh.
"Sao vậy? Thẩm Vi bên kia..." Sở Luật động viên nặn vai cho cô, thực sự cảm giác dường như cô làm cho tinh thần mình quá sốt sắng.
"Hỏi rõ ràng rồi." Hạ Nhược Tâm ngước mắt lên, lúc này nhìn ánh mắt Sở Luật, làm cho Sở Luật có chút chột dạ nghĩ đến Mạc Mính, nhìn anh như vậy làm cái gì, người phạm sai lầm không phải là anh có được hay không, mà là Mạc Mính.
"Giữa cô ấy và Mạc Mính có..." Sở Luật ho khan một tiếng, hỏi.
"Là một tên đàn ông cặn bã." Hạ Nhược Tâm từng chữ từng câu nói, những câu muốn đâm đau lòng người: "So với anh còn cặn bã hơn nhiều." Nhiều lần, cô còn muốn bù cho Sở Luật một đao như vậy.
Sở Luật thật sự rất oan uổng, tuy rằng anh cặn bã nhưng cũng có thể nói đó là quá khứ có được không, hiện tại anh đã sửa lại, hơn nữa đó là chuyện của Mạc Mính, tại sao lại nhắc tới trên người anh vậy.
Hạ Nhược Tâm dùng tay đẩy mặt của mình lên, suy nghĩ khả năng này.
"Thượng Quan gia có lớn không?"
"Cũng được." Sở Luật đưa ra bình luận, không khuyếch đại, đương nhiên cũng không làm thấp đi.
Cũng được là cái định nghĩa sao? Hạ Nhược Tâm không hiểu, như vậy, cô hỏi lại: "Nếu như anh liên thủ cùng nhà họ Lục, có thể đè bẹp nhà họ Quan không?"
"A..." Sở Luật nở nụ cười: "Không cần cùng nhà họ Lục, chỉ là một Thượng Quan gia, một mình anh cũng có thể đè bẹp bọn họ, sao vậy?" Sở Luật cảm giác Hạ Nhược Tâm có chút lạ, cô chưa từng quản chuyện làm ăn của anh, đương nhiên cũng không mở miệng nói muốn loại bỏ một công ty, ngoại trừ nhà họ Hạ lúc đó, chỉ là cũng là do nhà họ Hạ tự làm tự chịu, vậy thì, Thượng Quan gia chọc tới nơi nào của cô à.