Nhiều đến nỗi hình như ngày một ngày hai đều không thể trả hết được.
Cô nghiêng đầu giấu đi khuôn mặt mình, ánh nhìn dừng ở thân một người đàn ông khác. Cô lẳng lặng theo dõi đôi mắt xếch kia, người đàn ông này đã từng là điều lớn lao nhất trong lòng cô, nhưng con người ai cũng phải thay đổi cả.
Bọn họ là thanh niên tài giỏi đẹp trai, một ngươi thấp hèn như cô ngay cả tư cách thở chung một bầu trồi cũng không có.
Cô dời đi tầm mắt, năm năm là quá nhiều, đều đã kết thúc rồi, cô cũng không nghĩ tới sẽ cùng anh bắt đầu lần nữa.
“Anh...”
Cô vừa định cùng Tam Ca nói đều gì, khoe môi đều gợn ý cười, thân thể Tam Ca ở phía sau cô bỗng nhiên lóe lên rồi nghe phịch một tiếng, bên tai vang lên tiếng phụ nữ hét thất thanh.
Khóe môi cô đông cứng, trong không khí truyền đến vị máu tanh nồng nặc, thấu vào trong cả hơi thở của cô, cũng làm thấu đau cả khóe mắt.
Cô xoay người, chớp mắt một cái, cho tới bây giờ cô cũng không hiểu cũng không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Tam Ca nằm trên đất. ngực của anh lộ ra một lỗ lớn. Cách đó không xa, Thượng Quan Đồng thở phì phò, quăng dao xuống đất.
Thẩm Vi chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước mặt Tam Ca của cô.
Cô ôm lấy đầu Tam Ca, nhẹ nhàng đặt lên chân mình.
Anh mở hai mắt ra, trên môi vẫn treo nụ cười, anh vươn tay chạm vào gương mặt cô.
“Vi, anh xin lỗi, anh không thể chăm sóc em được nữa.” Khi anh nói câu này rõ ràng đã biết mình bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng anh biết mình không hối hận, chỉ là yêu thương quá nhiều.
Về sau không còn khả năng ở cùng cô nữa.
Xin lỗi, âm thanh của anh đứt quãng, vừa mở miệng máu đã tuôn ra.
“Tam Ca...” Thẩm Vi đem trán mình ấn lên trán Tam Ca.
“Tam Ca, đừng sợ, em mang anh về nhà.” Cô nhắm chặt con ngươi, trước mắt là một mảnh đổ tươi, cô chỉ mong không thấy mọi thứ để đây chỉ là giấc mơ.
Cô cho là suốt đời ba mẹ cũng không rời đi, nhưng họ cuối cùng vẫn phải đi. Cô cho rằng Mạc Mính sẽ không đi, thế nhưng anh ta đem mộng tưởng của cô đá văng, đá đến đau đớn thảm thương.
Cô cũng cho rằng Tam Ca sẽ bên cạnh cô một đời, cô là Thẩm Vi, cô kiên cường, cô tự trọng, cô muốn đem tất cả đàn ông giẫm dưới chân của mình. Bởi vì cô biết phía sau mình còn có anh, anh sẽ thay cô dẹp dọn cục diện rối rắm, anh chứng kiến cô trưởng thành, dạy cô học nói, dạy cô bước đi, dạy cô cách sống.
Cô nắm thật chặt tay Tam Ca của mình, tay anh rất ấm. Nhưng bây giờ đôi tay ấy đang dần mất đi sức lực, trở nên lạnh lẽo.
Anh cố gắng mở hai mắt ra, anh phải nhớ kỹ khuôn mặt này. Đứa nhỏ anh nhặt về, cô gái anh thích nhất, cũng là cô gái anh yêu và hiểu nhất trên đời.
Ánh mắt anh bắt đầu tan rã, trước mặt là một mảnh mơ hồ, biển hoa đột nhiên xuất hiện, bên tai vang lên thanh âm tuyệt vời, mà ở tận cùng biển hoa đó, Thẩm Vi đang mỉm cười đứng nhìn anh.
Cô đưa tay ra với anh
“Tam Ca, em mang anh về nhà...”
Tam Ca đột nhiên cười, vươn tay tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó. Thẩm Vi vội vã nắm chặt tay anh, cô quỳ một bên, cả người đều choáng váng, ngây người.
“Tam Ca, em mang anh về nhà...” Cô đột nhiên nói lẩm bẩm, tay Tam Ca khẽ động, năm chặt ngón tay cô. Anh vẫn mở to mắt, nét mặt yên tĩnh, vẫn như cũ, lớn len không anh tuấn, nhưung cũng cứng rắn mười phần. Lúc này anh đang cười, khóe miệng chảy xuống tơ máu, đôi mắt tầm ổn dần tan ra nhưng vẫn hướng về ti.
Đột nhiên anh cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, hướng về hình bóng trước mắt chạy đi.
“Vi, anh rốt cuộc tìm được em...” Môi của anh nhẹ nhàng khép mở, tơ máu vẫn không ngừng chảy xuống trước ngực tạo ra một đóa hoa của địa ngục.
“Tiểu Vi...” Mạc Mính vội vã chạy tới, cũng theo cô ngồi xổm xuống trước thân thể, đưa ngón tay đến trước mặt Tam Ca.
“Cút!”
Đột nhiên Thẩm Vi đưa tay tát vào mặt Mạc Mính.
“Anh cút đi, không được chạm vào Tam Ca.” Thẩm Vi ôm chặt Tam Ca, không cho bất cứ kẻ nào chạm vào anh. Trong tiềm thức cô biết Tam Ca không còn nữa cho nên cô đã điên rồi.
Có vài người như gai trong ngực chúng ta, nếu có sai sót thì cuộc đời chúng ta không cách nào chịu nổi thương tổn.
Đối với Thẩm Vi mà nói, Tam Ca chính là người đó.
Cô ôm chặt anh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm câu, Tam Ca, em mang anh về nhà...
Mạc Mính nắm chặt hai tay mình, ánh nhìn rơi vào trên người đã bị máu nhiễm cho mơ hồ. Mặt nạ như bị xé rách, dù có lạnh lùng cỡ nào cũng thấy nhói đầu tim.
Anh ta biết cả đời này có vài người đã chiếm cứ vị trí thuộc về anh ta, là trái tim của Thẩm Vi.
Lúc này một chiếc xe đột nhiên ngừng lại, cửa xe mở ra, là Sở Luật.
Anh vừa thấy tình cảnh trước mắt, con ngươi không khỏi co rút.
Anh vội vã đi nhanh tới trước mặt Thẩm Vi.
Chẳng qua khi anh vừa vươn tay, Thẩm Vi đã dùng ánh mắt thù hận nhìn anh, giống như anh chỉ cần động đậy một chút Thẩm Vi sẽ ngay lập tức giết anh. Cái này giống như người què đang cảnh giác, đi kèm theo sự phẫn hận.
“Thẩm Vi, là tôi, Sở Luật đây.” Sở Luật dùng sức nắm chặt vai Thẩm Vi, “Để tôi dẫn Tam Ca đi, anh ấy còn cứu được, cô buông ra trước đã.” Anh bình tĩnh giải thích.
Cũng chỉ có cách này mới khiến Thẩm Vi thanh tỉnh lại được, cũng chỉ có như vậy mới khiến Thẩm Vi buông lỏng một chút được. Anh không muốn trực tiếp đánh ngất xỉu cô, Tam Ca đang bị thương ở ngực, anh cũng không xác định được có tổn thương đến tim chưa. Nhưng lấy tốc độ chảy máu hiện tại, không tổn thương tim cũng là tổn thương động mạch chủ.
Nếu như cậy thật thì không ổn rồi, anh không nắm chắc là còn cứu được không.
“Sở Luật...” Ánh mắt Thẩm Vi tan rã rốt cuộc khôi phục được một chút thần trí. Cô ngẩng mặt lên, quả nhiên là Sở Luật, tay ôm Tam Ca của cô chậm rãi buông ra. Làm sao bây giờ, anh ấy không tỉnh lại, cũng không gọi tên cô, nhiệt độ cơ thể cũng đang dần mất đi.