Hạ Nhược Tâm đã nghe đến mơ màng buồn ngủ, nhưng cô vẫn phải nghe hết câu chuyện hoàn chỉnh, bởi vì nó thật là quá sức tưởng tượng. Tất nhiên điều quá sức tưởng tượng này là một sự ngạc nhiên mừng rỡ đối với họ.
"Bởi vì Mạc Mính." Sở Luật vỗ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng trấn an.
"Tam Ca biết quan hệ giữa Thẩm Vi và Mạc Mính cho nên anh ấy tác hợp cho bọn họ, cũng cho Thẩm Vi một sự lựa chọn. Anh ấy cho mình năm năm, anh ấy đang đợi, đợi sự lựa chọn của chính Thẩm Vi, biết đâu đến khi đó anh ấy còn có cơ hội. Mặc dù anh ấy biết lần đánh bạc này có thể anh đã thua rồi."
"Trong năm năm này em cũng chứng kiến toàn bộ quá trình, chắc hẳn em biết rõ Thẩm Vi thân cận cùng Mạc Mính như thế nào?"
"Thân cận như thế nào ư?" Hạ Nhược Tâm suy nghĩ một chút, có thể là như câu nói kia.
"Giữa bọn họ đã sớm không còn tình cảm trước kia, Mạc Mính áy náy cả đời, còn trong lòng Thẩm Vi thì sớm đã chết."
Sở Luật kéo tay cô ra, thấy cô chớp nhẹ lông mi, cô đã mệt mỏi rồi. Anh cẩn thận đỡ Hạ Nhược Tâm nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô, ngón tay cũng khẽ vuốt qua mi mắt cô.
Nhược Tâm, cám ơn em, cám ơn em đã không quên đi anh giống như Thẩm Vi đối với Mạc Mính, mà cuối cùng vẫn lựa chọn anh.
Tam Ca cởi áo khoác của mình ra, đã lâu rồi anh chưa đến nơi này, "Sao anh lại chọn một nơi như thế này?" Đây là một cửa hàng thức ăn nhanh bán bugger đùi gà, bây giờ rất đông người, chỉ có điều toàn là người trẻ tuổi hoặc học sinh, không giống như là một nơi mà Sở Luật sẽ đến. May là anh cởi áo khoác ra rồi, nếu không thì thật không hợp cho lắm.
"Tiểu Vũ Điểm thích đến đây ăn, lát nữa con bé sẽ đến." Sở Luật nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ tan học, anh đến chiếm chỗ ngồi trước cho con gái, tránh cho việc tí nữa cô bé đến còn phải chờ, nếu không thì cũng phải đứng ăn.
Tam Ca gọi một ly nước chanh cho mình, cầm lên uống, Sở Luật không nói gì, chỉ vòng hai tay mình lại, bắt đầu tỏa ra khí lạnh một cách vô thức. Đừng nói là chiếm chỗ ngồi, căn bản là xung quanh bọn họ đã không có ai tới ngồi rồi.
"Có chuyện gì, anh không vui sao?" Tam Ca đặt ly xuống, rõ ràng cảm thấy Sở Luật không vui, hơn nữa dường như tâm sự còn rất nặng nề.
"Không có gì." Sở Luật trợn mắt lên, sắc mặt không tốt lắm, mặc dù anh không biểu hiện ra, nhưng Tam Ca vẫn có thể cảm giác được, người đàn ông này có tâm sự, nhưng mà bây giờ anh có thể có tâm sự gì.
Hai người cứ không nói chuyện như vậy, Tam Ca cũng không nói nhiều, anh tự uống nước chanh một mình. Chỉ một lát sau, Tiểu Vũ Điểm đến, cô bé vừa thấy Sở Luật liền chạy tới, cho dù toàn bộ cửa hàng có lớn hơn nữa cũng không có mục tiêu nào lớn như ba cô bé.
"Bảo bảo muốn ăn cái gì?" Sở Luật xoa tóc con gái, cười hỏi cô bé, hoàn toàn trái ngược với biểu cảm cứng nhắc vừa rồi.
"Con muốn một phần khoai tây chiên." Tiểu Vũ Điểm không có hứng thú đối với những thứ khác, bây giờ chỉ muốn ăn khoai tây chiên.
"Được." Sở Luật gọi người phục vụ tới, gọi cho con gái một suất ăn, tất nhiên ngoài ra còn thêm một phần khoai tây chiên nữa. Đứa bé này là tự tay anh nuôi lớn, đối với tính tình của con gái, còn có đồ ăn mà cô bé thích có thể nói là anh nắm rõ trong lòng bàn tay, không cần con gái mở miệng, anh liền sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Chỉ một lát sau, người phục vụ mang đồ ăn tới, tât nhiên những thứ này đều là cho Tiểu Vũ Điểm. Mà gọi đồ ăn xong, Sở Luật lại khôi phục động tác vừa rồi, không nói một câu nào.
"Tiểu Vũ Điểm, ba con sao vậy?" Tam Ca cảm thấy thật kì lạ, chả lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Vũ Điểm cầm lấy một miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua ăn.
"Ba và mẹ cãi nhau, bọn họ đang chiến tranh lạnh."
Tam Ca cảm thấy dường như mình đang được nghe chuyện cổ tích vậy: "Ba và mẹ con cãi nhau ư?" Những người biết Sở Luật đều biết, người đàn ông này ở công ty thì giết người không nháy mắt nhưng lại vô cùng yêu vợ.
Cơ bản đã trở thành một người chồng rất tốt, làm sao anh có thể gây gổ với Hạ Nhược Tâm, bọn họ làm sao có thể cãi nhau được.
"Dạ, cãi nhau." Tiểu Vũ Điểm nói rất đơn giản, tất nhiên là cô bé cũng không có ý gì, giống như ba mẹ cãi nhau là chuyện bình thường, thật ra vốn dĩ làm gì có cha mẹ ai không cãi nhau.
"Vậy tại sao bọn họ lại cãi nhau?" Tam Ca đưa tay ra, cũng cầm một miếng khoai tây chiên lên ăn, thật tò mò, một cặp vợ chồng vài năm không một lần đỏ mặt, rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến bọn họ cãi nhau đến nỗi chiến tranh lạnh.
Tiểu Vũ Điểm ăn thêm một miếng khoai tây chiên nữa, sau đó thở dài.
"Bởi vì một con chim cánh cụt."
"Chim cánh cụt?" Tam Ca trợn tròn hai mắt. "Chuyện này có quan hệ gì với chim cánh cụt?"
"Tóm lại là bởi vì một con chim cánh cụt." Tiểu Vũ Điểm nhún vai một cái, tỏ vẻ mình rất khó giải thích, bởi vì nguyên nhân là một con chim cánh cụt.
Trước đây không lâu, trùng hợp lúc Sở Luật đặt máy tính của mình ở trên bàn, Hạ Nhược Tâm đi vào muốn tìm một quyển sách để đọc, lại đột nhiên nghĩ tới điểu gì, liền đến ngồi xuống ghế làm việc của Sở Luật, sau đó mở máy vi tính của Sở Luật ra. Sở Luât cũng đang không mở cái gì trên máy tính, nên Hạ Nhược Tâm cũng không sợ làm lộn xộn văn kiện gì của Sở Luật.
Sở Luật cũng chơi cái này sao? Hạ Nhược Tâm mở con chim cánh cụt trên màn hình lên, đã lâu rồi cô không dùng đến, thật ra cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là con chuột vừa nhấn vào cái này, sau khi mở ra, mới chợt nhớ tới, đây không phải là máy vi tính của cô, mà là của Sở Luật. Không phải của mình, cô cũng không muốn xem làm gì, đang chuẩn bị thoát ra, thì phát hiện ra tốc độ ở đây quá tốt, mà máy tính xách tay của Sở Luật cũng phản ứng quá nhanh.
Cô vừa muốn tắt đi thì nó đã mở ra rồi.
Nếu trời có nắng...
Cô ngẩn người ra, Nếu Trời Có Nắng...
Mà chỉ liếc qua liền biết, ních này không có nhiều bạn bè, thậm chí ít đến đáng thương, chỉ có một, đó là Hạ Chưa (Chưa tới mùa hạ), cũng chính là cô.
Sở Luật, đột nhiên sắc mặt cô trầm xuống.
Lúc Sở Luật đi vào, thấy Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên ghế làm việc của anh, máy tính xách tay ở ngay trước mặt, mà trên màn hình máy tính xách tay, có một con chim cánh cụt nho nhỏ.
Anh bóp trán, làm sao lại quên mất chuyện này cơ chứ, chưa kịp hủy tang chứng vật chứng đã bị phát hiện.
"Sở Luật." Hạ Nhược Tâm đột nhiên đứng lên.
"Anh là Nếu Trời Có Nắng?"
"Đúng vậy." Sở Luật thừa nhận, bây giờ đã có bằng chứng, anh không phản bác được, hơn nữa anh cũng không muốn trốn tránh điều gì.
"Ban đầu anh ngừng công tác, không cho em công việc, nhìn em bị người ta đòi nợ, sau đó đưa tay ra giúp đỡ, anh đang mưu tính em phải không?"
"Đúng vậy." Sở Luật thừa nhận.