“Ba.” Cô nắm lấy tay của Sở Luật, đưa lên mặt rồi cọ cọ.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm không sợ, nhiều nhất là thay thận, Tiểu Vũ Điểm sẽ không chết, sẽ cùng sống với ba thật lâu.” Đúng vậy, sẽ sống với ba thật lâu, bất kể đau thế nào cô đều không sợ, bởi vì nó không nỡ xa ba mẹ, cũng không muốn ba mẹ buồn, cô biết sức khỏe của ba, ba cả đời chỉ có cô là đứa con gái duy nhất.
Sở Luật nhìn cô cười, nhưng sâu trong mắt là nỗi buồn ẩn dấu.
Cứ như vậy, kỳ thật đối với mọi người mà nói là rất khó chịu, trước khi kết quả kiểm trả chưa có thì không ai có thể yên tâm, cũng không ai có thể thực sự ngủ được.
“Ăn đi.” Hứa Manh gọt trái táo đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu.
“Manh Manh, em không muốn ăn.”
Hứa Manh thở dài, Tiểu Vũ Điểm ngày một gầy, cô cũng càng ngày càng buồn, càng ngày càng yếu.
“Đừng như vậy, em sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiểu Vũ Điểm cười với Hứa Manh, cô không cần sự an ủi của người khác nhưng lúc này lại đi an ủi người khác.
“Còn có...” Tiểu Vũ Điểm sờ cánh tay của Manh Manh. ”Chị Manh, hành động với anh ấy thật nhanh.” Cô sờ mặt mình: “Trong nhà lâu rồi chưa có em bé nào ra đời.”
Bà nội cuối cùng yên tâm rồi, bởi vì Lục gia có hậu duệ, bây giờ đã được phép sinh hai con, sau này còn sinh thêm đứa nữa, thật tốt.
Mặt của Hứa Manh có chút đỏ, cô mới 19 tuổi, Lục An Trạch là kẻ khốn nạn, đem gấu bông nhét vào bụng cô, khiến cô còn trẻ như vậy đã vác bụng bầu.
“Em phải nhanh khỏi bệnh.” Hứa Manh nắm lấy tay của Tiểu Vũ Điểm, “Chúng ta cùng nhau chăm sóc em bé, chị không có kinh nghiệm, sợ không chăm sóc tốt cho em bé.”
Tiểu Vũ Điểm chỉ vào mình, “Em cũng không có, em vẫn là bảo bối trong nhà mà.”
Hứa Manh bất giác cười nhẹ, “Em thật không xấu, lớn rồi còn bảo bối gì chứ?”
“Em vốn dĩ là bảo bối mà.” Nhưng Tiểu Vũ Điểm không cảm thấy bản thân còn non nớt, “Ba mẹ em luôn gọi em là bảo bối.”
Được thôi, Hứa Manh không có gì để nói, bởi đây là sự thật, chú Sở và dì đều rất thương Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là tiểu công chúa của hai họ Sở Lục, mức độ yêu thương thì không cần nói.
Nhưng thật sự không biết cô ấy làm sao để trưởng thành, trước gia thế đáng sợ như vậy mà lại không chút kiêu căng, càng lớn càng tốt khiến cô cũng phải nể.
Tiểu công chúa của Sở gia, một chút kiêu ngạo cũng không có, tính cách tốt, lại lễ phép.
Trả trách Lâm Thanh chủ ý hại Tiểu Vũ Điểm, cô ấy tốt như vậy sẽ không nghĩ lại có người nhẫn tâm hại tới mình, cô ấy từ trước đến giờ chưa từng làm qua chuyện gì xấu.
Ở ngoài, Hạ Nhược Tâm cầm hộp cơm bước vào, suýt chút nữa nữa là đụng phải người khác.
“Xin lỗi.” Cô nói, cũng không quá để tâm bản thân mà lo lắng cho canh trong hộp cơm bị chảy ra. Cũng may, cô thở phào nhẹ nhõm, canh không sao, không bị chảy nước.
“Cô là, Lục Tiêu Họa?” Người suýt va vào cô nói, giọng nói thể hiện sự ngạc nhiên.
Là người quen sao?
Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, nhìn thấy người trước mặt, thật sự không có nhiều ngoài ý muốn, là Bạch Lạc Âm, cũng là vợ của Cao Dật, Cao Dật đang làm việc ở đây, cô ấy ở đây cũng bình thường.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Nhược Tâm cười với cô, cũng như cười xóa tan ân oán trước đây.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, cô xem tôi đã già lắm rồi.” Bạch Lạc Âm cảm thấy bản thân không già không được, chỉ là, người phụ nữ trước mắt dường như không có gì thay đổi.
Thời gian dường quá ưu ái cho cô ấy, thân hình cô ấy rất mỏng manh, kết hợp với quần áo tuy không đeo nhiều vòng châu báo nhưng khí chất phát ra thanh nhã chững chạc.
“Tôi cũng vậy.” Hạ Nhược Tâm không sợ già, cô già rồi, chứng tỏ con gái lớn rồi, hơn nữa ai cũng có một ngày rồi sẽ già, từng ngày từng ngày già thêm thật sự không thể khác được, kỳ thật cũng là hưởng thụ đi.
“Đúng rồi, sao cô lại ở đây?” Bạch Lạc Âm chỉ vào hộp cơm của Hạ Nhược Tâm, “có phải, có người bệnh ở đây không?”
Tay của Hạ Nhược Tâm bị canh làm bỏng, rõ ràng bên ngoài hộp cơm không nóng lắm nhưng vẫn làm cô bị thương.
“Tôi đi trước đây.” Cô không muốn trả lời vấn đề này. "Cho nên xin lỗi." Sau đó cúi đầu chào Bạch Lạc Âm rồi dời đi, bước đi của cô có vẻ vội, cũng có vẻ hỗn độn.
Bạch Lạc Âm cứ vậy nhìn theo bóng cô, không nói được sự ân hận và xin lỗi, cô dường như nợ người phụ nữ này một lời xin lỗi, có một số chuyện giấu trong lòng nhiều năm rồi.
Quay đi, cô bước vào phòng làm việc của Cao Dật.
“Em hôm nay gặp Lục Tiêu Họa.” Cô do dự, cuối cùng cũng nói ra.
Thái độ của Cao Dật không có gì thay đổi, nhưng anh bây giờ không nhớ rõ, cảm giác anh nhìn thấy Hạ Nhược Tâm không lâu trước đây, vẫn còn quen thuộc nhưng trong lòng rất bình an.
Giống như gặp một người bạn tốt, người bạn lâu năm không gặp, không ai trách ai, cũng không ai nợ ai.
Bạch Lạc Âm thở ra, cô cười, dường như có chút hoài niệm.
Cao Dật giơ tay, xoa đầu cô ta. "Sao vậy, muốn dò thăm anh sao, cũng không để ý chúng ta nhiêu tuổi rồi sao? Đã qua rồi những ngày đó, mỗi ngày đều quản tên tiểu tử kia đã bận lắm rồi, còn có thời gian nhớ đến chuyện khác sao?”
"Em không có." Bạch Lạc Âm thật sự không nghĩ thế, còn có cô sinh ra đứa bé kia rất khỏe mạnh, nhưng trong nhà Vệ Lan lại yêu chiều, em trai của Cao Dật đều lớn cả rồi những vẫn thích phiêu lưu bên ngoài, đến chết cũng không kết hôn, Vệ Lan còn không muốn nhận đứa con đó, may còn có Cao Hạo, nếu không Vệ Lan bị đứa con thứ hai của mình làm cho tức chết.
“Đúng rồi.” Bạch Lạc Âm lại hỏi Cao Dật.
“Lục tiểu thư, cô ấy sao vậy, trong nhà có người bệnh sao?”
Vai của Cao Dật trùng xuống, ngón tay cũng đặt xuống.
“Tiểu Vũ Điểm bị bệnh.”
“Tiểu Vũ Điểm?” Bạch Lạc Âm sao thấy tên này quen quá, trong kí ức cô là tên một đứa trẻ.
“Là con gái của Nhược Tâm sao?”
Cô nhớ đứa bé kia tên Tiểu Vũ Điểm.
“Đúng.” Cao Dật gật đầu, anh thở dài, lại sờ tóc của Bạch Lạc Âm, cảm giác như một giấc mơ. Người mãi mãi không biết cả đời này ngươi sẽ sống cùng ai, tất nhiên anh cũng không thể.
Anh trước đây cũng thề, thà lấy một người đàn ông chứ không lấy Bạch Lạc Âm, nhưng cuối cùng, anh vẫn lấy cô, hơn nữa họ sống với nhau hơn mười mấy năm đều tốt, mà cô thay đổi rất nhiều. Sự thật, ai cũng mắc sai lầm, chỉ cần có thể sửa, chỉ cần muốn sửa đổi, mọi chuyện đều có thể tha thứ được.