Cô quay về phía gương, thỉnh thoảng chỉnh lại mái tóc giả của mình, ừm, rất thẳng, từ trước đến nay cô đều chưa từng thưởng thức kiểu tóc như vậy, cảm giác rất tốt.
"Mẹ, đẹp không?" Tiểu Vũ Điểm hỏi Hạ Nhược Tâm đang đứng ở phía sau.
Hạ Nhược Tâm giữ chặt đỉnh mũ, đội lên tóc con gái: "Như vậy đẹp hơn nhiều."
Tiểu Vũ Điểm lại quay lại nhìn tấm gương trang điểm hồi lâu: "Ừm, như vậy là tốt lắm rồi."
"Muốn đi ra ngoài sao?" Hạ Nhược Tâm chỉnh lại mái tóc giả cho con gái, kỳ thực cảm giác như vậy cũng rất tốt, tóc có màu nâu hơi nhạt, dài đến vai, sau này tóc con gái bà có dài ra, cũng có thể theo tạo hình đó, sự thật đúng là rất tốt.
"Con đóng cửa ở đây mấy ngày, cuối cùng cũng coi như có thể đi ra ngoài." Tiểu Vũ Điểm cảm giác mình như là một con chim nhỏ, sắp bị ngột ngạt đến chết ở trong lồng tre.
"Ừ, có thể đi ra ngoài, chỉ là bản thân phải cẩn thận một chút." Hạ Nhược Tâm xoa gương mặt nhỏ bé của con gái: "Con phải nhớ kỹ, không được ăn loạn, nếu không cha con sẽ khóc đấy."
"Con biết rồi, thưa mẹ." Tiểu Vũ Điểm ôm mẹ mình một cái, bất luận cô bao lớn, thì cô vẫn là con của mẹ.
Cho dù sau khi Tiểu Vũ Điểm đi, Hạ Nhược Tâm vẫn đi tới cửa sổ, quả nhiên, nhìn thấy một dãy số xe đặc biệt đưa Tiểu Vũ Điểm rời đi, là dãy số rất đặc biệt. Người tên Quân Dịch này cứ cho bà cảm giác giống với Sở Luật đến mấy phần, cũng chẳng trách, Sở Luật đối với người thanh niên cướp đi con gái mình, từ trước đến giờ đều không có hảo cảm gì, một chút hảo cảm cũng không có. Nhưng mà lần này, đối với Quân Dịch, anh lại không có đánh, không có mắng, thậm chí còn đồng ý để cậu ta lừa con gái bảo bối của mình đi. Còn nguyên nhân thì đến bây giờ cô vẫn đang hỏi.
Anh nói là tốt lắm, sớm sinh con, anh có thể dạy dỗ cháu trai, anh còn trẻ, còn muốn chân chính bồi dưỡng cho mình một người nối nghiệp. Hiển nhiên anh vẫn ghi nhớ mối hận chuyện Lục An Trạch bị Lục Cẩm Vinh cướp đi, đã trôi qua mười mấy năm rồi anh vẫn không cho Lục Cẩm Vinh sắc mặt tốt.
Cho nên có lúc, cũng không biết rốt cuộc loại đàn ông quái gở như Sở Luật có thể xem vừa mắt loại người như thế nào, rồi lại không vừa mắt loại người nào.
Anh chán ghét, không thể yêu thích, anh yêu thích, lại chán ghét, cuối cùng vẫn không thể rời bỏ.
Hừm, người đó là ai? Hạ Nhược Tâm, là người phụ nữ quan trọng nhất đời này của anh, đương nhiên còn có cả con gái bảo bối nữa.
Hạ Nhược Tâm thả rèm cửa sổ xuống, bây giờ mới nhớ tới, cô muốn đi gặp Trầm Ý Quân, mẹ cô đã già rồi, Giản Thanh Doanh nói, già rồi, không nên tiếp tục tính toán. Mặc kệ bà biết sửa lại như thế nào, phí thời gian mười mấy năm qua, là được rồi.
Sở Luật nói, em muốn thế nào cũng được, nhận cũng được, không nhận cũng được, anh đều ủng hộ em.
Tiểu Vũ Điểm nói, mẹ nhận bà ngoại đi, thật ra con vẫn muốn có một bà ngoại.
Tất cả mọi người bên cạnh cô đều nghĩ thông suốt, có lẽ cô cũng có thể nghĩ thông suốt. Cô cũng nhân dịp con gái theo con rể tương lai đi ra ngoài, cô muốn đi gặp mẹ của mình...
Tuy rằng những năm gần đây, cô đối xử hờ hững với bà nhưng cô biết, kỳ thực Sở Luật vẫn luôn âm thầm chăm sóc Trầm Ý Quân, tối thiểu là cho bà cuộc sống áo cơm không thiếu, thân thể khỏe mạnh.
Chỉ là, cô sờ mặt của mình, lại lấy gương ra.
Đúng là thời gian rất ưu đãi với cô, cô không nhìn thấy được bao nhiêu biến hóa so với quá khứ. Thế nhưng dù sao vẫn là người có tuổi, chỉ là hiện tại cô mới hơn ba mươi tuổi, thật sự, phải làm... bà ngoại sao?
Bỗng nhiên, cô cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Sở Luật.
"A Luật..."
"Ừ, sao vậy?" Sở Luật một tay cầm bút viết, vừa nghe điện thoại của Hạ Nhược Tâm.
"Em không muốn làm bà ngoại sớm như vậy, em còn trẻ mà."
"Được rồi." Sở Luật đáp ứng: "Cứ để bọn họ sinh con, để cháu trai gọi em là chị."
Hạ Nhược Tâm: "..."
Cô để điện thoại di dộng xuống, cảm giác mình nói một hồi, chính là đàn gảy tai trâu.
Ngã tư đường, đèn đỏ, cô dừng xe lại, tầm mắt lóe lên, nhưng vẫn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thật giống... Sở Tương.
Cô rẽ xe vào một chỗ cong, cuối cùng đứng ở giao lộ, nhàn nhạt nhìn bóng người bước đi tập tễnh.
Quả thực đúng là Sở Tương, chỉ là, cô ta gầy đi rất nhiều, quần áo trên người không biết lấy từ đâu, sắc mặt cũng không tốt lắm. Hạ Nhược Tâm buông tay lái ra, lại tiếp tục bấm diện thoại di động đặt ở trên xe.
"Em nhìn thấy Sở Tương."
"Hả?" Sở Luật ném bút đi: "Thế nào, tìm em gây phiền phức à?"
"Không có." Hạ Nhược Tâm cũng không thể hiểu nổi, nói: “Chỉ là, cô ta đi đến nhà anh.”
"Để cô ta đi đi." Sở Luật khẽ nhếch khóe miệng: “Cô ta còn tưởng mình vẫn còn là Sở Tương trước đây sao, anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta, thay thận cho cô ta bằng thận của một người phụ nữ trẻ tuổi, hơn nữa cho cô ta tiền thuốc thang, nếu không, hiện tại, ngay cả bệnh viện cô ta đều không thể ở lại.”
Hạ Nhược Tâm cũng không có nói, Sở Tương đổi thận, là phải uống một lượng lớn thuốc chống đào thải, chẳng qua là, dĩ nhiên không có bất kỳ người nào quan tâm tới, có phải là cô ta không thể uống nổi thuốc.
Đương nhiên Hạ Nhược Tâm sẽ không có lòng tốt giúp Sở Tương mua thuốc.
Cô đã không còn ngu như vậy rồi.
Cô quay xe lại, hướng về phía nhà họ Hạ. Cô nhận Thẩm Ý Quân chỉ vì phải tận chữ hiếu, nhưng mà nếu như Hạ Minh Chính còn muốn nhắc tới cái tên Hạ Dĩ Hiên ở trước mặt cô, xin lỗi, cô rất căm ghét.
Sở Tương chợt dừng bước, cô ta liếc mắt nhìn về phía sau, cảm giác vừa nãy giống như có người đang nhìn cô ta vậy.
Cô ta che bụng của mình lại, sắc mặt hết sức khó coi, hiện tại cô ta muốn trị liệu nên cô ta phải uống thuốc, nếu không để quả thận mới này xảy ra vấn đề kết quả chính là thận không còn, cô ta cũng không thể sống.
Cô ta di chuyển về phía trước, cô ta muốn đi tìm bà nội, đúng, muốn tìm bà nội, nhất định bà nội sẽ cứu cô ta. Xem như là đối địch với Sở Luật, bà nội cũng sẽ che chở cho cô ta.
Thật vất vả, cô ta lê hai chân của mình đi tới cửa nhà cũ của Sở gia, trước đây, đi đến trường hay đi đâu ra ngoài cô ta đều ngồi xe, nếu không thì cũng tự mình lái xe, chuyện phải dựa vào hai chân mình bước đi, sau khi cô ta được Sở gia nhận nuôi đã không còn xảy ra nữa.
Nếu như khi đó cô an an phận một chút, không nên có nhiều tâm tư như vậy, dựa theo tính tình của Hạ Nhược Tâm và Sở Luật sẽ không làm khó cô ta. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô ta lại muốn làm phát sinh ra những việc này, không thể không nói, đúng là cô ta thực sự tự đẩy mình vào cái bẫy chết chóc.
Cô ta nhấn chuông cửa, nhấn hồi lâu, mới có người ra mở cửa.
Mà người mở cửa, chính là bảo mẫu Sở gia.
Sở Tương thở phào nhẹ nhõm, muốn đi vào bên trong, kết quả lại bị bảo mẫu cản lại.
"Bà làm cái gì vậy?" Vốn dĩ Sở Tương đã rất mệt, lại bị bảo mẫu ngăn cản, nên không thể nhẫn nại được tính tình còn có lửa giận của mình, phun nước bọt về phía bảo mẫu.