Editor: Ngạn Tịnh.
Đi đến bên ban công, lúc này bên ngoài mưa đã ít đi một chút, trong không khí mơ hồ có hơi thở của bùn đất, làm anh cũng không có cảm giác dễ ngửi hơn chút nào.
Anh dựa thân thể vào tường, một điếu lại một điếu cháy rụi. Anh có thể khẳng định, nếu anh cứ tiếp tục hút như thế này, khẳng định sẽ bị khói thuốc độc chết.
"Hạ Nhược Tâm, nói cho tôi biết, cô đã chết hay chưa?"
Anh đột nhiên cười phá lên. Mà cái tên kia, mỗi lần nhớ đến lại chà sát tim anh.
Anh cho rằng bản thân đã sớm quên mất cô, nhưng anh lại phát hiện, anh sai rồi. Không có quên, trước giờ chưa hề quên! Thậm chí, anh còn có thể nhớ rõ từng nét trên gương mặt cô, nhớ rõ một người phụ nữ yêu anh không hối không oán, công có, vẻ hết hy vọng của cô...
Cong môi cười, anh ném điếu thuốc đã tàn trong tay đi, "Hạ Nhược Tâm, cô có thấy hay không? Tôi lại kết hôn lần nữa, trả lại cho tôi một người vợ tốt đẹp hơn cả cô, một đêm tân hôn tốt hơn ngàn vạn lần, cô ghen ghét không? Cô hận không? Cô đang khóc không?"
Chỉ là, cô rốt cuộc đang làm gì, người ở nơi nào, không ai hay biết.
"Hạ Nhược Tâm, nói cho tôi biết, vì sao cô lại đi lâu như vậy? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được cô? Vì sao...."
Vô số cái vì sao, lại chẳng ai có thể trả lời cho anh. Anh lại lần nữa châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài, sau đó chậm rãi thở ra.
Mà anh cũng không biết, cách đó không xa, Lý Mạn Ni lấy tay che môi, nước mắt không ngừng chảy, đau khổ nghe chồng của mình gọi tên người phụ nữ khác trong đêm tân hôn, thậm chí, người phụ nữ kia còn là vợ trước của anh.
Cô không cam lòng. Cô ghen ghét nhưng lại không thể nề hà. Vực lại tinh thần cùng thân thể, cô dứt khoát lau nước mắt đi. Người phụ nữ kia đã sớm chết, cho nên, người chiến thắng là cô. Người cuối cùng chiếm được tình yêu của người đàn ông này chỉ có thể là cô.
Cô nhẹ bước trở về phòng của mình. Ngày cưới của cô buổi sáng nhiệt tình như lửa, nửa đêm gần sáng lại là một người thở dài. Sở Luật sau đó cũng không trở lại, mà cô lại giả vờ làm như cái gì cũng không biết. Cô là một người phụ nữ thông minh, tất nhiên sẽ không đi chất vấn chồng của mình, cuối cùng, người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh mới là hạnh phúc.
Mà cô tin tưởng, một ngày nào đó, trong lòng anh sẽ chỉ có một mình cô. Mặc kệ là Hạ Dĩ Hiên, hay là Hạ Nhược Tâm, đều không thể ngăn cách hai người họ.
Hai người, lần đầu tiên, lòng của họ đều hướng về nơi xa, rõ ràng thân phận hai người họ càng thêm gần, thật ra lại càng thêm xa.
Có cái gì đó đang chậm rãi biến hoá, mà chính bọn họ cũng không hay biết.
Có lẽ biến hoá này sẽ phải đến mấy năm, cũng có thể, là cả đời.
Mưa mấy ngày rốt cuộc cũng dừng lại, nhiệt độ mặc dù không ấm áp lên nhiều, nhưng ít nhất cũng không lạnh như trước. Không khí sau cơn mưa cực kỳ tươi mát, đặc biệt là buổi sáng, thật là làm cho người khác thần thanh khí sảng.
"Mọi người có phát hiện có chuyện rất kỳ quái không?" Có một người hỏi người khác.
"Ừm? Làm sao vậy? Kỳ quái chỗ nào?"
Người nọ suy nghĩ một hồi, mới không xác định hỏi, "Nhược Tâm dường như đã mấy ngày không thu quần áo, không phải xảy ra chuyện gì chứ?"
Mà những người khác không hẹn liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều giống như bay chạy đến phía nhà kho. Cô hẳn là sắp sinh, chắc không phải là buổi tối không có ai quản, một xác hai mạng rồi chứ? Như vậy cũng thật là quá đáng thương.