Editor: Ngạn Tịnh.
Có lúc mấy thứ này, xem như một điểm xuyến khiến phụ nữ càng thêm xinh đẹp cùng tự tin, nhưng nếu là nhiều quá, thì sẽ giống như nhà giàu mới nổi. Đặc biệt là như vậy, sẽ không làm cho người khác cảm thấy đẹp, thậm chí là làm người ta cảm thấy loá mắt, nhìn một lần liền không muốn nhìn lần thứ hai, trừ phi là loại người, chỉ cần nhìn thấy liền sẽ không dời mắt được.
Đó chính là, ăn trộm. Nhiều thứ lấp lánh như vậy, quả thực là mang theo cho trộm xem.
"1500 vạn lần thứ nhất! 1500 vạn lần thứ hai!" Đã kêu hai lần, như vậy, chỉ cần một lần gõ nữa chiếc vòng cổ sẽ thuộc về người phụ nữ kia.
Lý Mạn Ni thật sự có chút gấp đến muốn khóc. Cô cho rằng Sở Luật nhất định sẽ mua cho mình, cho nên, có chút chờ mong, trong lòng cũng xem vật đó là vật nằm trong tay mình. Cô là một người phụ nữ tính chiếm hữu cực kỳ cao, bị người khác nhắm vào vật của mình, sao có thể không nóng lòng cho được.
Chỉ là, hiện tại cô lại phát hiện, vật của mình sắp thuộc về người khác. Loại cảm giác này thật sự rất không thoải mái.
Mà lúc này Sở Luật lại buông tay xuống, mắt đen bình tĩnh nửa híp, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như đang xem.
Rồi sau đó, môi mỏng của anh nhẹ mở.
"2000 vạn!"
Mà lần kêu giá này, hiển nhiên khiến người phụ nữ kia hoảng sợ, cô không hề nghĩ tới sẽ còn có ai tranh giành với mình. Cô cho rằng vật đã đến tay, không ngờ từ đâu lại xuất hiện nhân vật như vậy, khiến cho vịt đã đến tận miệng, lại cứ thế bay đi.
Người phụ nữ kia do dự, sau đó cắn chặt răng hô, "2100 vạn!"
Sở Luật nhắm hai mắt như đang ngủ, "2500 vạn!" Anh lại lần nữa mở miệng, khiến người phụ nữ đó giống như bị vả vào miệng, gương mặt chốc xanh chốc trắng,
Mà mọi người trong hội trường đều chấn kinh rồi. Anh ra giá rất cao, hơn nữa mỗi một lần ra giá, đều không keo kiệt nâng cao giá, giống như tiền trong tay anh chỉ là giấy, không có chút giá trị nào.
Mà người đàn ông này, Sở Luật tổng tài của Sở thị, xác thật sẽ không xem chuyện tiền bạc là chuyện quan trọng, bởi vì anh không thiếu nhất chính là tiền. Anh biết kiếm tiền, đương nhiên, cũng sẽ không giống như lời người khác, tiền nhiều người ngốc.
"2600 vạn!" Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn Sở Luật một cái. Chỉ là sau khi kêu giá cô ta liền hối hận, hận không thể vả miệng mình một cái, giá cao đến như vậy, không biết có thể mua được bao nhiêu cái.
Cô thích vật tinh xảo, thích vật quý, nhưng cô càng thích số lượng hơn, nhìn toàn thân của cô liền biết, vòng cổ có ba chiếc, nhẫn thì khỏi cần nhắc đến.
Lúc này Sở Luật lại mở đôi mắt thâm trầm dị thường của mình, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp.
"3000 vạn!"
Chỉ là, anh nói xong câu đó, ngón tay đặt ở bên cạnh hơi hơi nắm lại. Không phải bởi vì ngại quý, cũng không phải đau lòng vì tiền, mà bởi vì, ba chữ này, lại là một số 3, dường như anh rất có duyên với số 3. Ba ngàn vạn, ba trăm ngàn vạn, hơn kém nhau cả chục lần, anh vĩnh viễn sẽ đối xử Lý Mạn Ni tốt hơn Hạ Nhược Tâm.
Mà con số này vừa ra, cũng không có ai đi tăng giá, bởi vì không có ai giống như Sở Luật, dùng một số tiền lớn mua một chuỗi vòng cổ, không thể ăn, cũng không thể mặc.
Sở Luật đứng lên, đã biết thứ kia sẽ thuộc về anh. Còn ngược phụ nữ kia lưu luyến nhìn chiếc vòng cổ kim cương, sau đó trừng mắt liếc nhìn Sở Luật một cái. Sở Luật quay đầu, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn về phía cô, cô liền cảm thấy gió lạnh thổi khắp toàn thân, cực kỳ không thoải mái.