Editor: Ngạn Tịnh.
Sáng sớm, đập vào mắt là một căn phòng sáng ngời, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự lạnh lẽo của căn nhà kho. Hạ Nhược Tâm ôm con gái trong lòng, sau đó cho cô bé ăn một chút nước mì pha loãng, lúc này mới đi ra ngoài. Cô vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt của con gái, vô tình khiến Tiểu Vũ Điểm thức giấc. Đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm cô, hai tay nhỏ nắm chặt ao quần của cô.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ nhất định sẽ kiếm được việc làm, đến lúc đó con có thể ăn sữa bột, không cần ăn mì pha loãng, cũng có thể chuyển tới một căn nhà mới, sẽ có máy sưởi, cũng có thể tắm, còn có cửa sổ"
Ôm chặt con gái trong lòng, cô đi ra bên ngoài. Một năm trôi qua, những người đó có lẽ đã sớm quên mất Hạ Nhược Tâm chật vật kia, nhớ đến sẽ chỉ là một Lý Mạn Ni hạnh phúc. Cô không nuốn biết được tin tức gì về họ, nhưng là, đôi khi lại cảm thấy bất lực.
Cô biết, người đàn ông kia rất thương cô ta, cũng rất yêu cô ta.
Thì ra không phải không có tình yêu, chỉ là, tình yêu của anh ta trước đến nay chưa từng đặt trên người Hạ Nhược Tâm mà thôi.
Nhưng là, hiện tại cô đã có một người đáng để yêu hơn, chính là bảo bối trong lòng cô này. Cô chỉ cần sống yên ổn với con gái của mình, như vậy tất cả đều không quan trọng.
Cô không nghĩ đi yêu người đàn ông nào khác, cũng không muốn.
Chuyện quá khứ, còn chưa làm cho cô hiểu rõ ra sao?
"Tiểu Vũ Điểm con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm được con việc mới" dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cô trong trẻo mà kiên định đến dị thường, mà bé con trong lồng ngực cũng mở to đôi mắt ngắm nhìn thế giới bên ngoài, hai viên mắt to tò mò nhìn khắp nơi. Chỉ là, khi nhìn thấy có người để ý đến mình, lại vội vàng chui vào lồng ngực của mẹ, sau đó lại trộm liếc mắt một cái.
Chỉ là, có một số việc, không hề đơn giản như Hạ Nhược Tâm nghĩ. Công việc ở bên ngoài không dễ tìm, đặc biệt là một người phụ nữ tay mang theo trẻ sơ sinh như cô, còn tay trái của cô, dùng không được bao nhiêu lực.
Cô không thể để Tiểu Vũ Điểm ở nhà một mình, càng không thể đưa cho ai trông giúp. Tiểu Vũ Điểm là tính mạng của cô, cô không rời khỏi bé được. Cô không có kinh nghiệm làm việc, chỉ biết vẽ một chút, nhưng là, thứ này lại không thể đổi thành cơm ăn được. Đến bây giờ cô mới biết, thì ra, cô lại vô dụng đến vậy.
Ngồi nghỉ chân trên ghế ở ven đường, cô cho bé uống nước. Bé con nho nhỏ căn bản không biết tiếng thở dài thầm kín của mẹ, đôi tay nhỏ ôm lấy bình sữa bú, bú xong lại rúc vào lòng mẹ, càng tò mò với thế giới bên ngoài. Bé thích nơi đông người, thích những thứ có màu sắc tươi sáng, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm. Mẹ lại đi tìm, mẹ cũng không tin một người lớn thế này lại bị đói chết" Cô đứng dậy, vẫn chưa từ bỏ ý định cầm lấy báo. Thẳng cho đến khi cô đến trước cửa một thương trường, nơi này đang tuyển người sao? Chỉ là...
Cô đang hoài nghi, người như cô, có thể làm việc gì?
Cô đi vào, một thân áo quần cũ nát không giống như người có thể bước vào đại thương trường, hơn nữa trên tay còn bế một đứa bé đã ngủ.
"Xin hỏi, nơi này đang tuyển người phải không?" Cô cầm lấy tờ báo, hỏi một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Người phụ nữ hồ nghi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, hất mặt về phía bên trái, trên mặt có nhàn nhạt khinh thường, "Ở bên đó, không phải bên này. Hơn nữa, nhớ, cửa đó dành cho khách nhân ra vào, không phải cho cô bước vào"
Cô ta dùng cằm mà nhìn Hạ Nhược Tâm, có lẽ vì không thích một người phụ nữ đã sinh con lại xinh đẹp hơn cô ta.