Chờ giặt xong quần áo, phơi xong, như là hoàn thành công việc hôm nay rồi.
Một gian phòng bếp nhỏ, Tiểu Vũ Điểm nắm áo Hạ Nhược Tâm, một bước không rời.
“Có phải đói khônh?” Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, đau lòng hỏi con.
Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười, đôi tay ôm chặt lấy đùi Hạ Nhược Tâm, “Vâng mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói, thật sự chỉ có một chút thôi.”
Bé dùng sức cường điệu cái từ một chút kia, kỳ thật, cái bụng nhỏ đã sắp đói bẹp rồi.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, không biết vì sao, đôi mắt đột nhiên đau xót, suýt nữa liền chảy nước mắt, cô đã rất nỗ lực, nhưng chẳng thể làm gì nhiều cho con, cũng không thể cho con mặc đồ con thích, không thể cho con ăn đồ ăn vặt, thậm chí, có khi còn để con phải đói bụng.
“Mẹ,” Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm đùi Hạ Nhược Tâm, cọ mặt lên.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất yêu mẹ, thật sự rất yêu.”
Hạ Nhược Tâm cũng xoay lại, ôm lấy con, hôn mặt con, mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm.
Khuôn mặt bé đỏ hồng, chỉ có một mảnh thẹn thùng, bé ôm Hạ Nhược Tâm, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Bàn ăn không lớn, bên trên để hai đĩa đồ ăn, còn có hai cái chén, một lớn một nhỏ, lớn là của Hạ Nhược Tâm, mà nhỏ là của Tiểu Vũ Điểm,
Hạ Nhược Tâm ôm con vào ngực, “Tiểu Vũ Điểm, tới, mẹ đút cho ăn.”
Mà Tiểu Vũ Điểm cố chấp chớp mắt, lắc đầu, “Không cần, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, có thể tự ăn cơm cơm, không cần mẹ đút.”
Bé bò ra khỏi lòng Hạ Nhược Tâm, sau đó ngồi vào cái ghế nhỏ của mình, lấy ra chiếc đũa, vụng về ăn, bé ăn rất chậm, nhưng không có hạt cơm nào rớt trên bàn.
“Tiểu Vũ Điểm sao không để mẹ đút, hả?” Hạ Nhược Tâm kỳ quái hỏi con từ sau khi lên hai, bé đã không cho cô đút, lúc nào cũng tự ăn.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận ăn một miếng cơm, mặt phúng phính như quả táo có hơi ấm ức, “Tay mẹ đau.” Giọng nói mềm mại lập tức làm Hạ Nhược Tâm đỏ mắt, sao con gái cô có thể ngoan như vậy, có thể hiểu chuyện như vậy, cô thà rằng con giống như những đứa trẻ khác, hư một ít, thích làm nũng một ít, nhưng không, bé vẫn luôn rất hiểu chuyện.
Tiểu Vũ Điểm bò xuốnh ghế nhỏ, lại là ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, “Mẹ ơi, ôm một cái.” Bé vươn tay, để Hạ Nhược Tâm ôm,
Hạ Nhược Tâm ôm con lên, Tiểu Vũ Điểm thò tay vào túi, sờ soạng hồi lâu, mới lấy ra một cục kẹo, “Mẹ ơi, kẹo này, là bà cho.”
Né ngẩng đầu lên, “Bà nhất định phải đưa cho Tiểu Vũ Điểm, bằng không, bà nói Tiểu Vũ Điểm không ngoan, mà Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan nhất."
Né đặt cục kẹo vào trong tay Hạ Nhược Tâm, nhưng trong mắt lại là hiện lên một tia nho nhỏ khát vọng, kỳ thật bé cũng muốn ăn.
“Mẹ không cần, Tiểu Vũ Điểm ăn đi,” Hạ Nhược Tâm để cục kẹo lại tay con, cô nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt bé, mình muốn ăn như vậy mà còn đòi phải cho mẹ, đứa bé này, bao giờ mới khiến cô hết đau lòng đây?