"Chú dẫn con đi tìm mẹ của con có được hay không, là cô ấy kêu chú tới đón con." Hắn ta vẫn cười, chẳng qua, cười cũng đã lạnh mấy phần.
Tiểu Vũ Điểm cố chấp ôm chặt bé con: " Mẹ sẽ không lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, mẹ nói mẹ sẽ tự mình đón Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không đi, phải ở lại chỗ này chờ mẹ."
Cô bé không cần theo cái chú này, cô bé ngoan nhất, mẹ nói để cho cô đợi, cô bé sẽ đợi, mà cái chú này, giống như người xấu mẹ bảo.
Kẻ buôn người đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía, tại phát hiện không có người, duỗi tay của mình, liền muốn trực tiếp ôm đứa bé này đi.
Đứa nhỏ này không dễ dụ, vẫn là như vậy đơn giản nhất.
"Ông muốn làm gì?" Một ý cười chế nhạo vang lên, tay người đàn ông dừng trên không trung một chút.
Hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng, nghiêng người dựa vào một chiếc xe, tuy kiểu dáng quần áo trên người cực kỳ đơn giản, nhưng hơi chú ý liền sẽ phát hiện, toàn thân cao thấp người đàn ông này đều là hàng hiệu.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ, nụ cười khóe môi luôn luôn mang theo đùa cợt như có như không.
"Chuyện không liên quan tới mày, nếu không muốn chết liền cút: " Kẻ buôn người cảnh cáo người khách không mời mà đến, lúc đều hận, nếu như không phải đột nhiên đi ra một Trình Giảo Kim, đứa bé này đã bị bắt đi.
"Chuyện không liên quan đến tôi sao? Ông muốn lừa con gái tôi, ông còn nói chuyện không liên quan đến tôi?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, mà anh ta nói láo tuyệt đối không đỏ mặt.
Anh ta còn chưa có kết hôn đâu, con cái từ đâu, chui ra từ đá sao?
Mà mắt kẻ buôn kia lóe lên một cái, nhìn quần áo trên người người đàn ông, còn có chiếc xe sau lưng, lúc này cửa xe mở ra, từ bên trong đi ea một người đàn ông càng thêm tuấn mỹ, ánh mắt lạnh như băng như thế, khuôn mặt băng lãnh, để đôi mắt nhỏ không khỏi đánh một cái rùng mình.
Tiểu Vũ Điểm ôm bé con chớp mắt hai mắt, đứng lên, chạy về phía người đàn ông luôn cười, sau đó ôm lấy chân của anh ta.
Kẻ buôn người đổ mồ hôi lạnh, trách không được đứa nhỏ này lớn lên đẹp đẽ như vậy, hóa ra là vấn đề gien, mà hôm nay có thể hắn ta chọc người không dễ trêu chọc rồi.
"Thật xin lỗi, tôi chỉ đùa giỡn: " Hắn ta gượng cười, không khỏi lui về phía sau, sau đó khi không có ai, như bị người đuổi giết chạy xa.
Một hồi liền không thấy bóng dáng, cái công phu chạy này, quả nhiên là như bị lửa đốt.
"A, thật là đứa bé thông minh: " Khóe môi người đàn ông gợi lên một vòng ý cười cực đẹp đẽ, sau đó xoay người ôm lấy thân thể mềm mại, thật đáng yêu, thật xinh đẹp, trách không được người kia muốn bắt cóc, đến anh ta cũng muốn, nếu như đem nhóc này về cho Thái hậu nhà anh, về sau Thái hậu nương nương sẽ không buộc anh kết hôn sinh con.
"Đông Phương Kính, anh xem đứa nhỏ này có phải lớn lên rất xinh đẹp hay không, đứa bé như vậy, làm sao sinh, cái này không phải người giả chứ?"
Mà người đàn ông vẫn đứng ở trước xe đi tới, hai tay nhét trong túi, anh ta nheo cặp mắt lại, chỉ thấy đứa trẻ trong ngực người yêu mọc ra một đôi mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo, môi nhỏ hồng nhuận phơn phớt giống như là thạch, anh ta không keo kiệt gật đầu một cái: " Đúng là rất xinh đẹp, Đỗ Tĩnh Đường, cậu sẽ không muốn ôm về nhà chứ?"