Có nam, cũng có nữ, thậm chí còn có trẻ con.
Những anh không thuộc về họ.
Cao Dật cũng không có hỏi nhiều, anh đi tới, đi đến bên chiếc giường nhỏ, buông Tiểu Vũ Điểm trong ngực xuống, rời ngực của anh, hai tay Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bé con trong ngực, cũng không có tỉnh lại.
Hạ Nhược Tâm cũng theo chân đến gần, thay con gái cởi bỏ giày nhỏ, lúc này mới kéo chăn mền qua, đắp lên người con bé.
"Những quần áo đó là gì?" Cao Dật đứng ở một bên, có khi cảm giác cái phòng quá nhỏ, ngay cả đứng đấy đều chọn một phương.
"Chút nữa tôi phải giặt, đây đều là quần áo của hàng xóm: " Hạ Nhược Tâm đắp kín chăn cho Tiểu Vũ Điểm, đắt kín bàn tay nhỏ và chân nhỏ của con bé.
Cao Dật lại mím chặt môi mình lần nữa, kỳ thật cái gì anh cũng không cần đoán, cái gì cũng không cần suy nghĩ, nơi này đều đã chứng minh, bọn họ sống qua thế nào, nếu như không có bán máu, như vậy, cô không thể nào nuôi nổi bé con kia.
Cao Dật đút tay trong túi quần, sau đó lấy từ bên trong ra tấm danh thiếp, đi tới bên người Hạ Nhược Tâm, từ cao nhìn xuống người phụ nữ trước mắt vô cùng gầy yếu.
Trên vai của cô đã nhận cái gì? Mà bị ép tới nỗi có khi đều gập cả người.
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu như về sau cô có chuyện gì, có thể tìm tôi hỗ trợ. Không cần đi bán máu, cô còn có con gái, không thể tổn thương thân thể của mình như vậy."
Anh cúi đầu, đặt danh thiếp trong tay vào tay Hạ Nhược Tâm, anh xưa nay không không ưa thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng hai mẹ con này lại để anh có chút đau lòng.
Nếu như có thể, có lẽ anh có thể giúp họ một chút.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt danh thiếp trong tay, sau đó đưa mắt nhìn Cao Dật biến mất ở cửa, thật lâu không có người nói chuyện với cô như vậy, cô vẫn luôn dựa vào chính mình, mặc kệ là khó khăn dường nào, đều là một mình cô đi tới, chỉ là, hiện tại...
Cô cầm danh thiếp trong tay, lòng lại vô cùng chua xót, mặc kệ anh có phải thật tâm hay không, cũng mặc kệ những hứa hẹn này có thể ứng nghiệm, cô đều rất cảm kích anh.
Cô đứng lên, cẩn thân cất kỹ tấm danh thiếp kia, sau đó mới đi múc nước, bời vì cô còn có rất nhiều quần áo phải giặt, cô ngồi xuống, xắn tay áo mình lên, sau đó mới đưa tay mình vào trong nước lạnh.
Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu xem Tiểu Vũ Điểm, con bé ngủ hết sức quen thuộc, như vậy có vất vả cũng đáng.
Sắc trời bên ngoài đã gần tối, lại là một đêm vất vả, chẳng qua, vất vả qua đi, cô lại có thể nghỉ ngơi cho khỏe một chút rồi.
Cô cho là, bọn họ sẽ sống an tĩnh như vậy, chỉ là cô sai, cô muốn yên tĩnh, vì sao khó như vậy.
Tiểu Vũ Điểm ngồi một mình trên ghế nhỏ, trong ngực ôm bé con, lông mi dài nhẹ nhàng buông thõng, trên mặt có chút đỏ ửng. Mà lại càng ngày càng đỏ, giống như có một chút không bình thường.
"Mẹ..." Cô bé khẽ gọi Hạ Nhược Tâm, chẳng qua, cuối cùng vẫn ôm chặt bé con hơn một chút, môinho nhỏ mang theo một chút màu trắng, không hồng nhuận giống như trước kia, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ửng.
Cô bé co thân thể mình lại, đôi mắt lộ ra ẩm ướt.
Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn con gái mminhf, chỉ thấy cô bé cúi đầu ngồi đó, cô để hàng hóa trong tay xuống, có chút kỳ lạ, sẽ không phải nhóc con ngủ thiếp đi chứ.