Editor: Tuna
Ngồi ở đầu giường, ngón tay anh nhẹ nhàng mở ra, đó là một cái hộp sắt không lớn, mở ra, bên trong là một trang giấy đã bị xé nát, có mấy phần đã được dán lại, còn có rất nhiều chỗ chưa dán, những mảnh giấy này nếu muốn dán lại phải tốn rất nhiều tâm tư cùng công sức, không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để làm.
Rất khó tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cái nay cũng như trò chơi ghép hình vậy, chỉ có điều, chúng là giấy, anh là một người vốn dĩ rất bận rộn, thế nhưng, chuyện này vẫn chưa bao giờ bị gián đoạn.
Anh lấy ra một tấm, trên đó là hình vẽ của một người đàn ông, người đàn ông có ngũ quan soái khí, khóe môi khẽ cong lên, tựa hồ là đang cười, có chút bất đắc dĩ cười, thậm chí cũng là giễu cợt.
Ngón tay anh chạm khẽ lên bờ môi, cũng sờ đến độ cong nào đó, anh thật sự là đã từng cười sao? Ngay cả anh cũng không nhớ nữa.
Anh trừ ra một hơi, đem tất cả những trang giấy đó, đem hết ra, sau đó đặt ở trên đùi, muốn tìm ra điểm tiếp giáp, anh còn rất muốn biết, anh rốt cuộc có bao nhiêu biểu tình mà chính anh trước giờ vẫn không nhận ra.
Đây là đồ mà người phụ nữ đó lưu lại, cũng là do chính tay anh xé nát, anh vốn dĩ là muốn vứt đi, nhưng mà, không biết vì cái gì, anh vẫn khong thể bỏ được, thậm chí, còn đem đống giấy vụn này cất giữ như báu vật, luôn đem theo bên người.
Anh chuyên chú tìm mảnh nhỏ có thể ghép, lại không có phát hiện, hắn người phụ nữ ở bên cạnh anh đã mở mắt, đôi mắt xinh đẹp kia bây giờ chỉ tràn ngập vẻ dữ tợn hung hăng, còn có một loại cảm giác ghen ghét.
Tim của anh có đặt trên người cô sao? Có đặt trên người của một người phụ nữ sao? Hay nên hỏi là, tim của anh, có ở trên người của anh sao.
Hay chúng đã nằm hết trên những trang giấy này.
Cô ghen ghét phát cuồng, cũng là ghen ghét muốn chết, rũ xuống đôi mắt, tay cô chỉ tận lực nắm chặt lấy tấm chăn trên người, hận không thể xé nát.
Cô giả vờ xoay người, gắt gao nhắm chặt hai mắt, bốn năm, đã bốn năm rồi, Luật, nói cho em biết, tim của anh rốt cuộc là ở đâu, nó đnag ở đâu? Nó không dành cho em, như vậy anh nói đi, anh nói đi, anh đã dành nó cho ai, cho ai?
Tay cô đặt trên bụng của mình, nơi này, không biết hôm nay có thể có một đứa trẻ xuất hiện hay không, nếu phải dùng một đứa nhỏ để giữ chặt hôn nhân của hai người, có phải hay không thật đáng buồn, thứ cô muốn không phải là một cuộc sống như thế này, nhưng mà, cô không có cách nào khác, đứa nhỏ, cô nhất định phải có đứa nhỏ.
Ánh trăng sáng ngời, mà bóng đêm ngập trùng.
Tựa hồ sẽ có rất nhiều người đang say giấc, nhưng, không biết, những người không ngủ đêm nay, có đang trăn trở suy tư gì?
Tiểu Vũ Điểm dựa sát vào mẹ, trong lòng ngực vẫn ôm lấy búp bê oa oa, Hạ Nhược Tâm sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của con gái, cười cổ vũ bé, “Tiểu Vũ Điểm, đừng sợ nha? Chỉ đau một chút mà thôi, mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài.”
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, bên trên lông mi dài là những giọt nước mắt, sau đó ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu đau, bé sẽ khóc đó.
“Ừ, tin tưởng mẹ, trước giờ mẹ chưa từng gạt Tiểu Vũ Điểm, đúng không? Thật sự chỉ biết đâu một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc con gái, cô đang lừa bé, cô cũng rất đau lòng, nhưng…...
Tại sao chứ, tại sao thân thể nhỏ bé này phải chịu những cơn đau đớn đó, con bé cũng mới chỉ có mấy tuổi mà thôi.