Cô trở mình, ánh sáng xuyên qua bức màn khiến cho khuôn mặt cô có chút tái nhợt.
Một đứa trẻ đúng là có thể khiến cho người mẹ có thể làm được như vậy.
Nếu như là một người đàn ông, vậy thì, hãy nói cho cô biết có đáng hay không đi?
Hạ Nhược Tâm vuốt khuôn mặt đầy vết tím xanh của mình, còn có in hằn dấu bàn tay trên đó, môi cũng bị sưng nữa, nhìn qua cũng biết là đã bị người ta đánh rồi, cô sờ những vết thương trên mặt thở dài một hơi, bộ dạng như vậy, cô làm sao có thể đi gặp con gái mình đây.
Tuy rằng, Tiểu Vũ Điểm mới chỉ có ba tuổi, nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng thông minh và biết điều, có đánh thêm nhiều phấn cũng không làm mờ được, chi bằng không lau mà cứ để như vậy.
Cô mở vòi nước, hứng lấy nước mà rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng tự bóp lấy đôi vai của mình, kỳ thật, chỗ cô bị thương, đâu chỉ là trên mặt mà còn trên thân thể nữa.
Sau khi chữa trị qua loa, cô cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài, cô bây giờ, trên người chỉ là một bộ quần áo cực kì đơn giản, còn có một thân thể bị tổn thương nữa, không ai biết rằng, cô sẽ là một người bán thân để kiếm tiền, dù là cô có rất nhiều lí do để làm vậy.
Cô đi đến một cửa hàng, bỏ ra một ít tiền mua một cái khẩu trang che mặt, tuy rằng không thể có tác dụng gì nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng có thể che đi vết sưng đáng sợ trên mặt cô.
Cô mua thêm một bao sữa bột, một cái kẹo que, cô đã quên là Tiểu Vũ Điểm lâu rồi không được uống sữa bột rồi, dường như từ nhỏ con bé đã học được cách ăn hồ bột rồi.
Đi ra, trời bên ngoài đã tối đen, cô đưa tay đặt ở trên ngực của mình, mặt mày cô thế này, đoán chừng đến tên cướp cũng sẽ không dám đụng đến cô, vì vậy, có khi bị thương cũng là một chuyện tốt, ví dụ như hiện tại chẳng hạn.
Cô cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, không biết như vậy có ngu ngốc lắm hay không.
Trong bệnh viện, cô đong đưa bình sữa trong tay, sau đó đem bình sữa che lên khuôn mặt của mình, mặc dù có rất nhiều người sẽ rất tò mò về khuôn mặt bị thương của cô, nhưng mà phần lớn bọn họ đều cười nói, mặt của cô, mặc dù có tổn thương nhưng cũng không phải là không thể nhìn thấy.
Tiểu Vũ Điểm đang ngồi ở trên giường bệnh, chơi cùng búp bê của mình, đại đa sô thời gian con bé đều rất yên lặng, coi như tự mình chơi với mình rất vui vẻ, kỳ thật không có ai biết rằng, đó đã là thói quen của cô bé rồi, cuộc sống như vậy rất giống với mẹ cô bé, thói quen yên tĩnh, thói quen tự mình làm mọi việc.
Hạ Nhược Tâm ngồi ở bên giường, đặt bình sữa trên bàn tay bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, rồi nhận lấy con búp bê, tiện tay sửa sang lại váy cho nó.
-Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đã lớn rồi, không cần uống sữa đâu ạ. - Tiểu Vũ Điểm hai tay ôm bình sữa, giọng nói dịu dàng đáng yêu có chút không hài lòng, cô bé thật sự không uống sữa, con bé nghĩ chỉ cần ăn bát cháo là được rồi, sữa bột rất đắt tiền, bát cháo cũng rất có dinh dưỡng, cũng có thể nuôi mình lớn lên được đấy.
Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt trên mái tóc con gái, nhẹ nhàng vuốt lấy, dụ dỗ cô bé:
-Tiểu Vũ Điểm ngã bệnh, vì vậy, phải nhanh khỏe bệnh lại mới được, uống sữa, có thể khỏe lại sớm hơn, như vậy chúng ta có thể về nhà sớm hơn rồi.
-Thật không ạ? - Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt to tròn hỏi mẹ, chỉ là, cô bé có chút khó hiểu, tại sao mẹ lại che mặt lại giống mấy ông bác sĩ vậy.
-Đúng vậy a, mẹ đã lúc nào nói dối Tiểu Vũ Điểm chưa nè? Hạ Nhược Tâm đặt bình sữa kề miệng Tiểu Vũ Điểm, đế lúc con bé ba tuổi, cô mới có thể cho con gái có cơ hội uống sữa bột, lúc nhỏ, cô thật quá bạc đãi với con bé rồi.
Tiểu Vũ nghe có thể về nhà sớm liền đưa hai cái tay nhỏ bé ôm bình sữa thật chặt mà uống, mẹ nói uống có thể sớm về nhà, vì vậy, mình sẽ nghe lời, như vậy mới có thể sớm về nhà được, có thể cùng mẹ giặt quần áo, có thể mỗi ngày ở bên mẹ, cùng nhau kiếm tiền.