Hạ Nhược tâm cả giác lòng chua xót, kỳ thật, cô đâu muốn rời khỏi, nhưng mà, số tiền thuốc men khổng lồ đã khiến cô bước vào đường cùng rồi.
Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Vũ Điểm, hy vọng con gái sẽ hiểu được nguyên nhân mà cô phải rời đi.
Buổi tối, Hạ Nhược Tâm thay một bộ đồ rất hở hang, bộ ngực hầu như cũng lộ ra gần hết, hai tay cô ôm lấy bờ vai của mình, tựa hồ như làm vậy sẽ khiến chp cô cảm thấy dễ dàng hơn một chút.
Trên mặt cô phủ một lớp phấn dày che lấy những vết thương của cô, trang điểm xong hầu như cô không còn là con người mộc mạc trước kia nữa.
Đến bên trong một gian phòng mà ở đó, một bọn đàn ông đang uống rượu, mà nhiệm vụ của cô phải hầu rượu cho những người đó.
Người đàn ông ôm lấy eo Hạ Nhược Tâm, bàn tay không ngừng đụng chạm trên thân thể cô, thậm chí thỉnh thoảng còn bấu lấy cô khiến cô cảm thấy vừa đau vừa rất khó chịu.
Bàn tay ấy không ngừng nắn bóp cô, không được cử động, không được cử động, nếu làm vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ phải làm sao, cô không thể mất con gái được. Hơn nữa cô sẽ lại lần nữa bị đánh, có thể sẽ bị đánh chết, ở chỗ này, mạng người được coi là thứ rẻ mạt nhất, cô chết rồi, Tiểu Vũ Điểm của cô biết làm sao bây giờ, cô lúc này biết rõ rằng, chỉ khi cô còn sống, Tiểu Vũ Điểm mới có hy vọng được sống.
Đàn ông muốn cô cười, cô liền cười, đàn ông muốn cô uống rượu, nàng liền uống rượu, nam nhân muốn cô làm cái gì thì cô là cái đó. Kể cả bắt cô làm chó, cô cũng phải sủa hai tiếng gâu gâu.
Giống như lời của Thẩm Vi đã nói vậy, cô không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng mà thôi, bởi vì, không có cô cũng không có cái quyền phản kháng, bởi vì, cô còn muốn kiếm tiền mà.
Cô cười, bọn hắn cũng cười, không biết là cười thật tâm, hay là giả dối.
Sau cuộc tra tấn nhàm chán kết thúc, người đàn ông lấy từ túi mình ra một xấp tiền mệnh giá lớn, nhét vào trên ngực Hạ Nhược Tâm rồi thừa cơ sờ soạng cô một lát nữa, Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt mông lung, những cô gái còn lại đều nở nụ cười với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.
-Cám ơn ông chủ. - Một câu nói ngọt chết người vang lên.
"Cảm ơn...ông chủ..."Cô mở đôi môi khô khốc, đôi hàng mi đã ươn ướt nước, cô đã không thể chịu đựng được nữa.
Người đàn ông tựa như rất hài lòng, thấy trước được món lợi béo bở, ông ta nhéo má Hạ Nhược tâm nói:
-Cô gái, tôi có thể mang cô ra sân khấu, giá tiền thương lượng là được.
Mùi rượu nồng nặc của ông ta phả vào mặt cô khiến cô gần như chịu không nổi.
-Tôi rất xin lỗi, ông chủ.
Cô vẫn cố nở nụ cười trên khuôn mặt:
- Tôi không đủ khả năng đâu, bởi vì, tôi còn có kia khách đang chờ nữa.
Người đàn ông có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì hơn được. Đây là quy củ của nơi này, nếu mang một cô gái ra ngoài thì phải được sự đồng ý của người đó, cô tình tôi nguyện hợp tác, như vậy hai bên mới không ai chịu thiệt thòi.
Trong toilet, Hạ Nhược Tâm nôn ra số rượu cô vừa uống, chỉ cần nghĩ đến bàn tay của người đàn ông kia, cô lại không ngừng ớn lạnh mà phủi phủi thân thể của cô, cô cũng cảm giác được sự kinh tởm không thể diễn tả được.
Buồn nôn, thật là rất buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến đây, cô liền nôn thốc nôn tháo, mãi đến khi dạ dày của cô không còn gì để nôn ra nữa, cô mới đứng thẳng người lên, lúc này, trong gương là một cô gái nhếch nhác, toàn thân đều toát ra sự phong trần, lớp phấn lót dày, hàng lông mi dài, đôi mắt kẻ viền đậm, đây chính là cô, chính là cô đây sao?
Cô vươn tay đặt ở trên gương, ngón tay chạm đến lạnh buốt, mà trong lòng cô lúc này cũng lạnh như băng.
Cô có chút chán nản nhắm mắt lại, bên trong đôi mắt khép hờ là một sự bất lực và thê lương.